Chương 19: Tiến về Cổ Mộ (3)
Dưới cái nắng nóng oi bức ngày hạ, trên đầu thì không một tán cây che mát, Phương Lâm không khỏi cau lại đôi mày, nhăn mặt thầm mắng.
“Mẹ nó, rốt cuộc là muốn khảo cổ hay là muốn g·iết ngươi đây?”
Cũng khó trách hắn nổi cáu, ai đứng dưới cái nắng gần ba bốn mươi độ lại không khó chịu kia chứ.
Đã thế còn không biết được là ‘bên trên’ có duyệt cho tiến vào hay không nên lòng người rất là hoang mang.
Hắn cũng chẳng hiểu vì sao đã đến giờ ‘lành’ lại ‘lâm trận đổi tướng’ mở cuộc họp gấp.
Ở hắn không hiểu là do niên đại quá ‘cổ’ nên sợ hư hao? Hay là lo sợ những vấn đề khác.
Hắn cũng chẳng rõ, nên đã hướng về các vị ‘sư thầy’ mà hỏi, thì ngay cả Lộc Đăng nguyên lão cũng chỉ nói một tiếng ‘đợi’.
Rồi im lặng đứng đấy như một bức tượng gỗ.
Phương Lâm đành phải tự dùng cái đầu của mình suy nghĩ, nhưng dưới cái ‘áp lực’ vô hình thì hắn chỉ nhìn ra một điều, nếu tiến vào khai quật thì tương lai của mọi người xem như rực rỡ.
Còn nếu không được duyệt vào thì nửa tiếng trôi qua xem như công cốc.
Cái suy nghĩ này đồng dạng không chỉ hiện lên trong đầu của hắn mà còn là của đoàn người cạnh bên.
Bọn họ đã đứng trước cái hố sâu này hơn nửa tiếng thời gian, bất kỳ gương mặt của ai cũng có phần sốt ruột, mồ hồi nhễ nhại, có vị giáo sư còn vì quá tức giận nên đã lên xe bỏ về.
Có lẽ những người duy nhất không bị ngoại vật q·uấy n·hiễu…là bốn vị cao tăng đang đứng bên cạnh hắn.
Phương Lâm đứng ở phía trước đoàn người không khỏi có cái cảm giác bị chục người xăm soi, hắn thừa biết là tại sao mọi người lại soi mói hắn.
Bởi vì làm gì có thanh niên nào tu tập lại để cái mái tóc dài như thế?
Ở mọi người xem ra hắn là ‘giả sư’ nhưng như thế lại làm nhiều tâm tư máy động.
Bỗng dưng mây đen che kín, trời nổi lên từng luồng giông bão, âm u lạ thường.
Ầm ầm.
Sấm chớp từ đâu kéo đến vang vọng cả một vùng trời, ánh sáng chớp nhoáng lên trên cái vùng đất có phần cằn cõi.
Những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi trên những gương mặt khắc khổ, trong lúc mọi người đang trở nên hỗn loạn thì có một thanh âm chuông đổ vang lên.
Reng reng.
Nếu là trước đây thì mọi người sẽ tập trung nhìn về cái nơi phát ra, nhưng hiện tại ai ai cũng tán loạn tìm chỗ trú mưa.
Đoàn người thường dân thì thế nhưng bốn ngươi ‘sư’ kế bên Phương Lâm lại đứng yên tĩnh lặng.
Tựa như đại thụ bất động bên trong bão giông.
Phương Lâm vừa đi được vài bước thì ngạc nhiên xoay đầu, hắn thấy đôi vai của họ đang dần dần run rẩy kịch liệt.
Hắn càng xác minh được cái ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu.
“Chẳng lẽ có chuyện thật?”
Phương Lâm thầm nghĩ song nhìn về Lộc Đăng lão nhân, thấy lão đã xoay người bước đi thì mới thở ra một hơi, cho rằng mình đã nghĩ nhiều.
Nhưng có một việc đã làm hắn kinh hãi…
Lộc Đăng lão nhân…đã mở ra đôi mắt nhắm nghiền.
Hốc mắt thâm sâu, đôi nhãn một màu đen che kín không nhìn ra con ngươi, bên trong lấp lánh những ánh kim tựa như tinh tú vũ trụ.
Cái cảm giác sởn cả gai óc lại nổi lên trên người Phương Lâm.
Nhanh chóng né tránh ánh mắt của lão, Phương Lâm xoay người tìm kiếm một cái thân ảnh.
“Nàng đâu rồi?”
Phương Lâm đôi mắt quét qua đoàn người đang tán loạn đi ra chỗ đậu xe trú mưa, hắn chỉ thấy mọi người đang dần tiến vào xe, các quân nhân thì đang mặc vào măng tô để tiếp tục nhiệm vụ.
Hắn có phần gấp rút tựa như lo lắng mà tìm kiếm một cái hình bóng thân quen.
Nhanh chóng lọt vào tầm mắt của hắn là một bóng hồng xinh đẹp, Bắc Minh Hà.
Nàng cũng đang nhìn về phía hắn, thấy hắn đang chăm chú nhìn mình thì vội vàng quay mặt sang hướng khác, tim đập bừng bừng.
“Phù”
Phương Lâm thấy nàng đã trú mưa an toàn được rồi thì cũng thở ra một hơi, hắn cứ sợ nàng sẽ có chuyện.
Hắn đã đọc quá nhiều những quyển sách tiểu thuyết nên cũng đã dần hình thành cái thói quen lo sợ những chuyện không đâu.
Nhưng cuộc đời mà, thà tin có còn hơn không, để mất rồi thì hối hận không kịp.
Chính hắn cũng chẳng biết vì sao khi trời dần âm u, hắn lại cảm nhận được một sự kinh nghi bất định.
Cảm giác như chỉ cần một hành động nhỏ sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Từ đó mà hắn cũng đoán thầm là có chuyện chẳng lành.
Trong lúc Phương Lâm có đang suy tư thì một thanh âm trầm tính phát lên như sét giữa trời quang.
“Bộ đã duyệt cho chúng ta tiến vào Cổ Mộ, mọi người chuẩn bị hành lý để chuẩn bị khảo cổ.”
Phương Lâm thầm la không ổn thì Lộc Đăng nguyên lão đã hướng về người vừa nói, trầm giọng quát.
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Vị quân nhân vừa nhận được điện tín thì ngẩn người, muốn hỏi ai có gan kháng lại ban bố của chính quyền thì lập tức ngẩn ra.
Đôi mắt của lão nhân khiến vị quân nhân như chìm vào đáy vực.
Gã như rơi vào trong mịt mờ không thấy lối thoát, lời nói cũng chẳng thể phát ra.
Lộc Đăng lão nhân có vẻ cũng không để ý mà hướng về đoàn người đang chuẩn bị bước ra, lớn tiếng cản ngăn.
Lão gân cổ lên nói: “Chư vị thí chủ xin hãy nghe bần đạo giải thích”
“Giữa cái tiết trời hanh khô như này nếu không xảy ra h·ỏa h·oạn mà dẫn tới mưa lớn thì tất là có chuyện chẳng lành…”
Lời nói của Lộc Đăng phát ra nhưng dường như chẳng ai để tâm, mọi người đều nhao nhao chuẩn bị tư trang để tiến hành khảo cổ.
Bọn họ đều đang hướng tới một cái tương lai ‘tươi sáng’ cả nha.
Tươi sáng hay là nằm sâu dưới ba tấc đấc?
Phương Lâm nhìn ra tâm tư của mọi người nên thầm mắng một tiếng, hắn vội giựt lấy cái loa trên tay của vị quân nhân vừa nói, đặt ở trên miệng, lớn tiếng quát.
“Xin mọi người dừng tay”
Thấy đa phần mọi người không hề quay đầu nhìn về phía hắn thì Phương Lâm có chút tức giận, hắn vội trấn định tâm tình nói tiếp.
“Tiểu tử đã từng học qua địa chất, hiện tại trời đổ mưa lớn, nếu như chúng ta tiến vào hố sâu thì rất là nguy hiểm”
Thấy phần đông mọi người đã dừng tay lại thì hắn vội vàng “dệt hoa trên gấm”.
“Tiết trời nắng nóng thì không sao nhưng hễ trời mưa là nước sẽ thấm vào đất, làm cho địa thế xốp đi, rất dễ sụp đổ gây ra t·hương v·ong”
Nghe được Phương Lâm lớn tiếng khuyên bảo thì mọi người cũng đã dừng tay lại, đôi mắt phức tạp nhìn về hố sâu, có thêm một phần sợ hãi.
Thanh âm ồn ào bắt đầu lặng đi, mọi người đa phần cúi mặt, trở về chiếc xe của mình, yên tĩnh từ bên trong nhìn ra.
Có người nhìn trời, có người nhìn đất.
Tựa như cầu mong cho thượng thiên ngừng mưa để mọi người cùng nhau phát tài.
Đồng thời trong họ không khỏi hiện lên một luồng suy nghĩ.
“Danh tiếng tuy cũng tốt đấy, nhưng quý bằng mạng mình không?”
Suy nghĩ hiện lên để họ tự cân đo đong đếm, nhân thế ai chẳng nghĩ tới mình trước rồi mới đến muôn dân trăm họ.
Tuy không phải là ai cũng vậy nhưng đó là điểm chung của nhân loại.
Phương Lâm chính là nhìn ra điểm này nên mới lớn tiếng khuyên bảo, dẫu thực chất là hắn chẳng học qua cái mẹ gì gọi là địa chất cả.
Nhưng trong thời điểm này phải biết tận dụng mồm miệng, ‘lừa gạt’ mọi người.
Đây chính là lý do tại sao lời nói của người có chuyên môn lại không hay bằng lời của mấy bà bán cá, hay mấy mẹ nội trợ gần nhà.
Rõ là có biết cái mẹ gì đâu nhưng lại làm cho người nhà chúng ta nghe theo răm rắp, làm cho con cháu tức điên.
Tất cả là vì hợp tình hợp nghĩa cả nha.
Phương Lâm âm thầm cảm thán, song gã nghĩ tới chính mình, rất nhanh phát ra thanh âm khẳng định: “Khác biệt nha”
“Ta là giúp người giúp đời, còn bọn họ thì chưa chắc à”
Hắn tự bao biện cho chính mình, rồi bỗng dưng gã nghĩ tới gì đó mà thầm hướng thượng thiên cầu khẩn.
“Trời ơi, con là vì mọi người nên mới xạo l*n, làm ơn đừng có xóa bỏ công đức của con nha”
“Con còn muốn sống lâu bên cạnh Minh Hà”
Bỗng dưng vai của Phương Lâm bị một người nào đó vỗ lên, hắn nghi hoặc quay đầu thì thấy Quách Lạc đang vô sỉ tán thưởng, không biết là đang tán thưởng hắn hay tán thưởng lão nữa.
“Tốt, làm tốt lắm, quả không hổ danh là cháu của Quách Lạc ta, ha ha ha”
Ta vô sỉ, lão còn vô sỉ hơn ta.
Phương Lâm nở nụ cười có chút khó coi, quay đầu nhìn về vị lão nhân đã nhắm nghiền đôi mắt, thấy lão cũng hướng hắn gật đầu thì có phần đắc ý, cao ngạo nhìn hai vị đại sư cạnh bên.
Song, khi hắn nhìn sang Minh Hà…hắn có phần ngạc nhiên vì nàng đang cầm theo ô dù đi tới cạnh hắn.
Phương Lâm vội thu lấy thái độ ngả ngớn của mình, hướng về Minh Hà cười nói.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì thì không được qua sao?”
Thanh âm của nàng có phần tức giận, hướng hắn nói.
“Không…không có ý đó”
Phương Lâm nào biết mình đã phải chọc phải con ‘sư tử mẹ’ thấy nàng có muốn nói gì đó thì có một thanh âm phát ra.
“Được rồi Minh Hà”
Vị trung niên đi bên cạnh nàng, trầm giọng quát.
Nói là quát nhưng Phương Lâm lại nhìn ra thái độ cưng chiều trong đó.
Một người bao che khuyết điểm nha?
Phương Lâm thầm nghĩ, hắn hướng về trung niên nhìn qua thì thấy gã đang mỉm cười đánh giá hắn, cái cảm giác bị một người ‘đàn ông’ quan sát làm cho hắn có phần ngượng ngùng, mắc cỡ.
Tiểu tử ta không có chơi gay nha.
Hắn có xúc động muốn nói ra thành lời nhưng nghĩ tới vị này có khả năng là ‘cha vợ’ tương lai nên đè nén thanh âm, niệm chú tâm kinh để giữ mồm giữ miệng.
Nếu người đàn ông biết hắn nghĩ như thế thì chắc có tức đến không nhận đứa ‘con rể’ này không nữa…
Song đang trong suy nghĩ thì người trung niên lại hướng hắn hỏi thăm: “Phải chăng cậu học cùng trường với Minh Hà?”
“À dạ vâng”
Phương Lâm có chút sững sờ không hiểu ý nghĩ câu hỏi nên lưỡng lự đáp lại.
“Thế thì nhờ cậu trông coi dùm tôi đứa nhỏ này”
Dừng một chút, trung niên nam nhân mới nói tiếp.
“Nó ở nhà được cưng chiều quen thói nên tôi sợ ra đường sẽ bị người ta ăn h·iếp”
Trung niên nhìn qua có vẻ là hướng hắn giao phó, chân thành nhắn gửi.
Phương Lâm không thể nhìn mặt mà đoán được tâm tư nên đành gật đầu cười cười, mắt hắn tít lại như thể vui mừng nhưng thật ra là để che dấu cái sự suy tư bên trong.
Là sao?
Là nhắn gửi thật hay là có thâm ý?
Nếu là nhắn gửi, thật chẳng lẽ là vừa mắt ta sao?
Nếu thâm ý, vậy ý bảo mình nên cách xa nàng ra?
Mình thở chung bầu không khí với nàng là đang ăn h·iếp nàng!?
Ủa mà khoan…mình đã bộc lộ tâm tư bao giờ đâu mà lão này nhìn ra.
“Má nó dám lừa ta”
Phương Lâm nhanh chóng thoát khỏi những suy tư, hắn nở nụ cười sáng rực đầy sự ‘đáng tin’ đồng thời cất lên cái giọng sẵn sàng hoàn thành ‘nhiệm vụ’ dù có phải ‘hi sinh tính mạng’.
“Vị thúc phụ này yên tâm, từ ngày đầu gặp nàng là cháu đã quyết tâm bảo vệ cho nàng cả đời”
“Ha ha ha”
Trung niên đáy mắt lóe lên ánh sáng, dường như có vẻ rất thích hắn nên cười rất khoái chí, vỗ vai tán dương, lớn tiếng khen ba tiếng “Được”.
Sau đó gã xoay người từ trong măng tô lấy ra một cây dù, hướng về ba vị lão nhân gần đó mà bước.
Phương Lâm vỗ lấy đôi vai có chút tê buốt nở nụ cười khổ: “Đánh có hơi đau nha”
Cái bóng lưng vạm vỡ đó rất nhanh lướt qua Phương Lâm mà trò chuyện với vị lão niên lớn tuổi, lúc này trước mặt của hắn là một bóng hồng xinh đẹp.
Nàng đứng trước mặt hắn mà nở nụ cười duyên, một tay cầm ô một tay đánh lên chỗ vừa rồi người trung niên vỗ, giọng nói có phần vui vẻ.
“Thật là muốn bảo vệ người ta cả đời sao?”
Song, lại cao giọng hướng hắn hỏi.
“Thật là từ ngày đầu đã muốn bảo vệ người ta sao?”
Thanh âm trong trẻo của nàng lọt vào tai Phương Lâm, làm hắn hướng về nàng nở nụ cười khổ, có chút cưng chiều, đưa lên hai tay ‘đầu hàng’.
“Được rồi, được rồi, em sai”
“Em sai rồi, em xin chịu phạt với chị”
“A? Không biết đứa em thân yêu của chị sẽ chịu phạt gì đây”
Nàng không khỏi nổi lên hứng thú, tặng cho hắn một cái mị nhãn, phát ra thanh âm quyến rũ nói.
“Em nguyện cho chị một ngày sử dụng nha?”
Phương Lâm bày ra đôi mắt ‘si mê’ đôi con ngươi nhìn chăm chú vào ‘bộ phận’ bên dưới cái lớp áo trắng, thanh âm sâu xa như ma quỷ.
“Được rồi, coi như em thành khẩn…nên chị…”
Nàng nghe như thế thì cười đến run rẩy lồng ngực, đánh vào vai hắn, song như nhớ gì đó mà đôi tay ngọc ngà xoa xoa, ánh mắt áy náy hướng hắn hỏi.
“Xin…xin lỗi nha, có đau lắm không”
Phương Lâm vội vàng lắc đầu, nhanh chóng di dời tầm mắt, gương mặt toát ra vẻ túc mục trang nghiêm để che dấu cái tâm tư đang đi trái ngược.
Rõ ràng là nàng cố tình đưa cái bộ phận đó tới gần mặt hắn nha.
“Thiện tai, thiện tai”
“Ta không thể có cái suy nghĩ dâm tà đó bên trong bộ y phục này a”
Phương Lầm thầm mắng một tiếng yêu nữ, sau đó mới chú tâm vào tầm mắt của mình.
Lúc này, khung cảnh ‘đặc biệt’ rơi vào tầm mắt làm cho hắn thất kinh, vội vàng hét lên.
“Cẩn thận”
---