Chương 16: Thiên Ma (2)
Bên trong căn phòng nghị sự, từng vị ‘sư thầy’ mặc lấy đạo bào trang nghiêm, đang trầm mặc suy nghĩ.
Thật sự là vì có quá nhiều việc nên bọn họ chưa kịp sắp xếp lại các sự kiện vừa diễn ra trong đêm nay.
Đầu tiên là việc ‘Cổ Ma’ t·ấn c·ông Phật môn, sau đó Thiên Ma thoát khốn.
Nhìn qua như: “Họa vô đơn chí, phúc bất phù lai”
Nhưng thật ra lại có sự liên kết từ trong u minh, làm cho các đại sư nghĩ tới mà nghẹt thở.
Ma nhân t·ấn c·ông Phật môn, làm thượng sư Đan Huyền phải điều các nguyên lão ra ba cửa Bắc, Tây, Đông và phần lớn đại sư ra cửa Nam trấn thủ.
Tạo thành kết giới đại trận bao phủ giáo hội, tránh việc ma nhân đánh không lại mà chạy trốn, đáng tiếc bọn họ đã suy đoán sai lần một.
Ma nhân này thà ‘ngọc đá nát tan’ chứ không muốn chạy trốn, ngược lại, một lượng lớn tu sĩ phân tán làm thượng sư chỉ có thể một mình chiến đấu với ma nhân, không thể chu toàn suy nghĩ.
Nên gặp phải ám toán, trọng thương b·ất t·ỉnh.
Khi các nguyên lão rời khỏi vị trí quay về đại điện là lúc kết giới rơi vào trạng thái yếu nhất, Thiên Ma đã nhanh chóng bắt lấy thời cơ mà thoát khốn.
Nếu thượng sư cường thế trấn thủ giáo hội thì Thiên Ma dù thoát khốn cũng không thể rời đi như thế.
Mà hắn rời đi đúng lúc thượng sư b·ất t·ỉnh.
Đây rõ ràng là một âm mưu, là kế hoạch của Thiên Ma.
Hắn đã tính toán toàn bộ chi nhánh giáo hội, ngay cả suy nghĩ của thượng sư cũng nằm trong tính toán của hắn.
Vậy muốn điều tra, chỉ có thể điều tra cổ mộ trước mới có khả năng tìm kiếm Thiên Ma.
Quách Lạc tâm tư kinh hãi nhìn về Lộc Đăng, trong đầu theo bản năng so sánh với hai vị nguyên lão còn lại.
Không khỏi thấy sự khác biệt to lớn.
Khi hai vị nguyên lão còn lại bị tức giận làm ‘mù’ đi phán đoán thì lão vẫn còn bình tĩnh mà suy đoán mọi việc.
Tâm tư ‘thâm sâu’ đến đáng sợ.
Trong đêm tối an tĩnh đấy, lòng người trở nên dậy sóng trái ngược.
Lộc Đăng nhanh chóng thể hiện sự phong thái của một người lãnh đạo ‘nhìn xa trông rộng’.
Nhanh chóng an bài nhân sự vào giải quyết vấn đề quan trọng của giáo hội.
Theo sự phân phó của Lộc Đăng nguyên lão, mười một người nắm quyền hành cao nhất giáo hội hiện tại sẽ phân làm ba tổ đội chính.
Chúc Lâm nguyên lão, vị lão nhân ngồi bên trái vị trí chủ tọa sẽ đảm nhiệm việc hành chính giáo hội trong lúc thượng sư b·ất t·ỉnh.
Hỗ trợ cho Chúc Lâm là một vị nữ sư duy nhất còn lại, Phất Hoa đại sư.
Chư Long nguyên lão, vị nguyên lão được Lộc Đăng vỗ vai ban nãy sẽ đảm nhận việc an ninh của giáo hội.
Đồng hành với Chư Long là bốn vị đại sư, phân biệt theo tứ phương Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tổ đội cuối cùng do Lộc Đăng nắm quyền, tiến hành việc điều tra cổ mộ, cùng với ba vị đại sư còn lại.
Sau khi phân ra ba tổ đội, Lộc Đăng nguyên lão ngồi xuống chiếc ghế, tựa lưng vào sau, thanh âm hững hờ nói.
“Được rồi chính sự đã xong, bây giờ tới một số việc của thượng sư…”
Tựa như có thâm ý mà lão nhìn về Quách Lạc, giọng nói trầm ấm như một trưởng bối hỏi thăm: “Quách đại sư không ngại nói về việc thượng sư bàn giao chứ?”
Quách Lạc vốn tưởng sẽ được quay về phòng nghỉ ngơi, tâm tư vừa thả lỏng bỗng nhiên căng cứng, khẩn trương hỏi.
“Không biết nguyên lão nói về chuyện gì?”
“Việc đại sư nói với ta trước cổng giáo hội, đại sư đã quên rồi sao?”
Lộc Đăng nhăn mày, nghiên đầu nhìn hắn.
“À”
Quách Lạc có vẻ khó khăn, rồi lão nhìn về các vị đại sư đang nghi hoặc nhìn mình, nở nụ cười khổ hướng về Lộc Đăng mà nói.
“Phương Lâm tiểu tử…là người được chọn”
“Thượng sư sau khi nghe Phương tiểu tử có việc cần vào giáo hội thì đoán rằng hắn đã hoàn thành tâm nguyện ‘oan hồn’.”
“Nên đã cho mời hắn vào”
Quách Lạc một hơi nói hết, sau đó có phần khẩn trương nhìn về Lộc Đăng đang an tĩnh nhấp ngụm trà, chờ lão quyết định.
“Vậy sao…”
Lộc Đăng trầm ngâm hồi lâu làm cho Quách Lạc có phần hít thở không thông, lão thậm chí còn có ảo giác nghe được cả nhịp tim đang đập liên hồi của mình.
“Như thế thì để Phương Lâm tiểu tử theo tổ đội của ta tiến về Cổ Mộ đi.”
“Hả?” Các vị đại sư có trừng mắt ngạc nhiên nhưng rồi cùng nghĩ tới gì đó, im lặng không nói, ánh mắt nhìn về Quách Lạc.
“Kh…”
Lạc đại sư còn tính nói gì thì thấy Lộc Đăng đã khoác tay, lời muốn nói ra đành nuốt lại vào trong, cười khổ không thôi.
Một đêm sóng gió cứ thế trôi qua, chờ đợi Phương Lâm là một cuộc hành trình đặc sắc.
…
Quách Lạc mặc bộ đạo bào màu xám, đứng trong căn phòng đơn sơ, nhìn về thanh niên đang nằm trương xác ngủ trên giường thì ánh mắt lộ ra sự nhu hòa, đầy vẻ cưng chiều.
Phương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Lạc đại sư cả, nếu hắn thấy thế thì sẽ tự đặt tay lên ngực, vội vàng an ủi ‘tâm hồn nhỏ bé’ rằng: “Ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi”
Có lẽ bởi vì bên trong trí nhớ của hắn, người thúc công của hắn chỉ có hướng hắn với một vẻ mặt rèn sắt không thành thép, mà nói những câu đạo lý làm người.
Quách Lạc lay lay bờ vai của hắn, thanh âm truyền vào bên trong tâm trí, đánh thức Phương Lâm từ trong mơ màng tỉnh dậy.
“Dậy, dậy đi, đã hơn chín giờ rồi”
“ả…”
Phương Lâm đôi mắt mệt mỏi nhìn về vị thúc công quen thuộc, giọng nói ú ớ như chưa tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Quách Lạc vẫn cái bộ dáng đó, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai của hắn.
“Đánh răng rửa mặt đi rồi theo ta đi gặp Lộc Đăng nguyên lão, ngài có việc cần nói với con”
“Là thằng cha nào?”
Phương Lâm như vẫn chưa tỉnh khỏi mê man, thanh nói mớ mơ màng.
Đùng.
Một cái đánh như trời giáng, đập thẳng lên cái đầu đầy tóc của gã.
“Đau…đau”
Phương Lâm vội vàng bật dậy, đôi mắt oan ức nhìn về Quách Lạc vừa thu lại tay, đau khổ nói.
“Lạc thúc nếu cứ đánh lên đầu con thế, con sẽ lại nợ môn mất”
“Nợ môn mà biết làm người thì cứ nợ đi”
Lão như không có vẻ gì thương xót, lạnh nhạt nói.
“Ai…”
Phương Lâm tay đặt lên đầu, xoa xoa vị trí vừa b·ị đ·ánh rồi bước xuống giường, rời khỏi căn phòng.
…
Mười phút sau, thanh niên mặc bộ đạo bào nhập môn, đi trong đại điện đã được sửa chữa xong, đôi mắt đầy vẻ hứng thú nhìn về trang phục của mình.
Có cái cảm giác xưa cũ quay về, gã đó rõ ràng chính là Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn qua lác đác vài vị tu sĩ đang ngồi đọc kinh pháp, hắn nhẹ chân bước qua sảnh sau.
Trước mắt của hắn vẫn là cái sàn nhà sậm màu như lần đầu bước vào, bên trong đã đặt một cái bàn gỗ, phía trên là trải ra tấm bản đồ cũ kĩ.
Nghe thấy thanh âm bước chân, hai vị tu sĩ mặc đạo bào xám chậm rãi xoay đầu nhìn về sau, có phần lạnh nhạt quan sát hai người bước tới, chủ yếu là vào thân ảnh Phương Lâm đi ở phía sau.
Quách Lạc đi ở phía trước Phương Lâm, hai tay chấp lại hướng về vị lão nhân đứng trước hai tu sĩ thi lễ, một lão nhân đôi mắt nhắm nghiền với cơ thể gầy mảnh.
Lão mặc cái áo cà sa có phần ‘quá cỡ’ nhìn qua trông như chỉ một cơn gió thoáng cũng có thể đầy ngã.
Nhưng khi Phương Lâm nhìn thấy lão thì tóc gáy nổi lên, rõ ràng là Lộc Đăng lão nhân.
Chẳng hiểu vì sao Phương Lâm lại có sự sợ hãi tựa như bản năng đối với vị nguyên lão này.
Thấy Quách Lạc thi lễ với Lộc Đăng, Phương Lâm cũng có chút ngại ngùng chấp tay, hướng về cả ba đồng thời thi lễ.
Dù sao lời chào cũng cao hơn mâm cổ, hắn đã ăn nhờ ở đậu tại nhà người ta nha.
Sau đó hắn thấy Quách Lạc hướng về hai vị kia, tiếp tục thi lễ nhưng dường như chỉ thoáng qua.
Cả hai người họ cũng nhanh chóng hoàn lễ, nở nụ cười nhạt.
Ở gần quan sát, Phương Lâm cũng nhìn thấy một cái gương mặt quen thuộc, cái lão đại sư đã hướng hắn quát đêm qua.
Xuyên Hải đại sư.
Trong căn phòng có một nguyên lão, hai vị đại sư…vậy thì vị còn lại hẵn cũng là đại sư đi?
Đúng như hắn suy đoán, kế bên Xuyên Hải là một vị đại sư trung niên, gương mặt có phần khắc khổ.
Tuyên Cương đại sư.
Nhưng Phương Lâm nào quan tâm nhiều vậy, gã đã vứt hết những lời Quách Lạc nói ra sau đầu, hướng về Lộc Đăng nguyên lão có phần sợ hãi hỏi.
“Con…gặp thượng sư được chưa?”
Lộc Đăng xoay đầu, tựa như ‘nhìn’ hắn rồi phát ra thanh âm trầm thấp.
“Thượng sư nói rằng, trước khi tiếp kiến thì con nên theo ta tới một nơi”
“Nơi nào?”
Phương Lâm nghi hoặc nhìn về Quách Lạc trước mặt, hình như cái này hắn không biết nha.
Quách Lạc thấy hắn nhìn thì cười khổ, dù là một người thân nhưng những gì nguyên lão phân phó hắn cũng không dám làm trái.
Chỉ có thể giả vờ nhún vai không biết.
“Cổ mộ”
Thanh âm như ma truyền qua tai của Phương Lâm, hắn vội vàng lui lại một bước, lắc đầu nói.
“Không, không đi đâu”
Lộc Đăng tựa như nhìn ra tâm tư của hắn, không có vẻ gì tức giận vì bị từ chối mà ngược lại, hướng hắn nói.
“Trong con có sự oán giận”
“Oán giận?”
Hắn nghiên đầu, có phần ngã người ra sau, nhăn lại đôi mày.
Nguyên lão cũng không nói toạc tâm tư của hắn, mà lời nói lại có phần sâu xa, làm hắn cảm thấy mình bị nhìn rõ suy tư.
“Con cảm thấy bất công”
“Vậy theo chúng ta đi về cổ mộ, biết đâu con sẽ không còn phiền muộn?”
Phương Lâm đôi mắt dần trở nên phức tạp, trong đầu nhớ về gương mặt của Bắc Minh Hà cúi đầu hướng hắn mà nói.
“Cảm ơn”
Ánh sáng ảm đạm dần hiện lên trong mắt, sau đó được thay thế bởi sự sáng rực, hắn kiên định gật đầu nói.
“Được”
Nếu là trước kia, Phương Lâm sẽ không tin vào mấy cái thứ pháp lực cho lắm, gã sẽ cố gắng học tập để kiếm tiền, để sang lấp cái khoảng cách ‘vô hình.’
Nhưng bây giờ…gã sẽ đi một con đường mới, một con đường khác để nhanh chóng đuổi kịp cái bóng hình bên trong lòng gã.