Chương 13: Hàng Ma (2)
Trung niên cường nhân với đại đao trong tay, gã tung hoành ngang dọc bên trên chiến trường, một đao về trái, một đao sang phải, đánh cho Phật môn nhân khí tan vỡ.
Những tu sĩ Phật giáo trong trận miệng phun ra máu, huyết dịch đỏ tươi, có người còn văng ra xa chục mét, đập vào thành tường mà ngừng lại, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Ngồi lại là những tu sĩ với đôi mắt sụp mí, gương mặt tái nhợt, thần sắc hiện lên vẻ thấy c·hết không sờn làm cho Phương Lâm cảm nhận được một luồng nhiệt huyết không thôi.
“Vì cái gì…?”
Hắn không khỏi hướng tâm mình tự hỏi, sau đó ngước mắt nhìn về đại trận trước mắt.
Đại trận vàng nhạt do các phương vị hợp sức hình thành, có ánh kim nhàn nhạt bao phủ không gian, tạo thành một trận đài bên trong.
Dù đã mất đi vài người trấn thủ nhưng đại trận vẫn sừng sững kiên cố, bên trên còn có các văn tự cổ, chạy dài trên bề mặt dùng để duy trì.
Thượng cổ ma hồn tay cầm đại đao đập liên tục vào một góc trận đồ làm nó sụp đổ, hắn chưa kịp thoát ra thì những văn tự nhanh chóng bổ sung, chữa lành góc trận pháp ban nãy.
Những văn tự hướng khác cũng mau chóng tiến tới theo suy nghĩ tu sĩ thủ trận, tạo thành hàng phòng vệ kiên cố tại điểm đó.
Phương Lâm nhìn thấy trận pháp trở nên nhạt màu hơn, nhưng chỗ được tập trung lại trở nên lóng lánh ánh kim.
Vì nghe thấy thanh âm bổ về, lập tức có những tu sĩ trị thương nhanh chóng mở mắt đứng dậy, bọn họ có người bò trên sàn nhà, có người lê bước vượt qua đau nhức, muốn bước tới thay thế chỗ những vị trí trống.
Khung cảnh huyết tanh làm cho hắn cảm thấy t·ang t·hương lạ kì, mùi máu sộc vào trong mũi như Phương Lâm lại làm như không biết, cái khung cảnh này…
Hắn có cảm giác quen thuộc, tựa như đã thấy qua ở đâu rồi…
Phương Lâm không khỏi nghi hoặc, sờ soạng lên bên trong kí ức của mình, sau những gương mặt kiên nghị phía trước làm hắn quên đi ý định của mình.
Nhìn những gương mặt ‘quyết tử’ bước tới, những gương mặt đã nhắm mắt, nghiến răng thủ tại trận pháp.
Phương Lâm có phần cảm giác đau buồn kì lạ, hắn nhìn sang thượng sư lão nhân đang trầm ngâm quan sát bên cạnh.
Thấy hắn hướng lão nhìn, thượng sư biết mình phải làm gì đó nên hắn mắng thầm một tiếng.
“Lại để cái thân già này ra tay”
Lão khoác lên đôi tay, hướng về những tu sĩ ý bảo họ dừng lại, sau đó chửi ầm về tên trung niên đang cầm đại đao bổ về cổ trận, có lẽ nhằm thu hút sự chú ý của hắn.
“Mẹ kiếp, dám tổn thương môn đồ Phật giáo”
Phương Lâm ngơ ngác nhìn cái bóng lưng còng bước đi đang dần thẳng lên, hắn cảm thấy nó trở nên rộng lớn lạ thường, ảo giác chỉ cần bóng lưng ấy, là đủ chống trời cao.
Ầm, ầm.
Thiên địa như nghe lấy suy nghĩ của Phương Lâm nên phát ra sấm rầm cảnh cáo ý nghĩ phạm thượng ấy.
Thượng sư ngẩn người nhìn ra bầu trời bên ngoài, sau đôi tay chấp lại, miệng lẩm bẩm pháp chú, bỗng dưng lão ngồi xuống sàn nhà, phía trên cái bồ đoàn sậm màu, từ trong cơ thể của lão xuất hiện một luồng khí vàng đặc.
Dòng khí ‘thô sơ’ đó làm cho bao tu sĩ ngước mắt ngưỡng vọng, đây rõ ràng là bác luyện tinh thâm.
Nếu những dòng khí của tu sĩ Phật môn là một dòng nước nhỏ thì khí của thượng sư lão nhân như một dòng sông lớn.
‘Dòng sông’ khí vàng mau chòng bay ra ngoài cơ thể thượng sư, hợp lại hình thành gương mặt của một trung niên, Phương Lâm cố gắng nhìn kĩ thì nhận ra trung niên có những đường nét rất giống với lão thượng sư.
“Có vẻ là dáng dấp của lão thời trẻ đi?”
Hắn thầm suy đoán sau đó ngẩn mặt nhìn lên từng dòng khí mau chóng hình thành một cơ thể vạm vỡ, sắc nét qua cả từng bó cơ.
Trung niên thượng sư ngẩn đầu, đôi mắt hững hờ nhìn về ‘ma nhân’ trước mặc.
Bên dưới trung niên chậm rãi hình thành cà sa, trên ngực đeo lấy những châu sa tương tự với tới gã trung niên cầm đại đao đối diện.
Phương Lâm nhìn kỹ, so sánh qua lại thì nhận ra châu sa của thượng sư có ánh vàng kim, còn châu sa của gã ‘ma nhân’ là trầm đục đen huyền.
Nhưng nếu ngoài màu sắc thì có vẻ không có điểm gì khác biệt rõ rệt.
“Phải chăng?” Hắn đưa tay đặt lên cằm dưới, đầu óc xoay chuyển nghĩ ra một điển tích cố sự.
Có lẽ…trung niên cầm lấy đại đao đối diện thượng sư, là một phật tử tu hành sa ngã mà nên? Phương Lâm càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện hợp tình hợp lý.
“Tẩu hỏa nhập ma” theo như những phim truyền hình cũng không có khác biệt mấy đâu?
Ý niệm trong đầu lại tiếp tục nảy sinh, bỗng dưng hắn quay người nhìn về những bức tượng phật to lớn phía sau, nhìn lấy những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt mỗi vị.
“Hỉ, nộ, ái, ố…” Phương Lâm thanh âm mờ mịt, đôi mắt trở nên sâu xa, hắn như bắt được cái gì đó từ u minh tăm tối…
Dường như…là cảm xúc.
Nhân loại có cảm xúc, thần tiên cũng có cảm xúc.
Thất tình lục dục tồn tại bên trong mỗi người, mỗi một vật thể có lấy tâm trí.
Kẻ thật sự vô tình trong trời đất này, có lẽ…là thượng thiên chí tôn.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn rực rỡ ánh sao, vẫn huyền ảo một màu.
Phương Lâm nhớ lại bên trong kí ức mờ nhạt, hình như hắn từng nghe qua, biết được bên trong những vị thần, luôn có những ‘kẻ sa ngã’.
Chẳng hạn như thiên chúa giáo cũng từng tồn tại một vị thiên sứ sa ngã, lập ra ‘dị giáo’ cho riêng mình, Lucifer.
“Sa ngã sao?” Phương Lâm như rơi vào mờ mịt, hắn lầm bẩm rồi tự mình lắc đầu, hắn không biết nữa, hắn không biết ai đến phán công bình thế gian, phán lấy việc đời đúng sai.
Phải chăng đạo trời không phân chính, ma?
Dần dần Phương Lâm như rơi vào trạng thái đốn ngộ, linh hồn của hắn như lạc vào trong con đường tối tăm
Song ai đó lại đánh thức hắn dậy.
Phương Lâm hơi thở ồ ồ, đôi mắt sợ hãi, lưng hắn đổ ròng mồ hôi, gương mặt tái nhợt như vừa trải qua trận chiến đăng đẳng.
Hắn biết, vừa rồi…mình đã ‘nhập ma’
Mang theo thần sắc cảm tạ nhìn về Quách Lạc cạnh bên, nhưng rồi hắn thấy Quách Lạc thần sắc sùng bái đang nhìn về thượng sư phía trên chiến trường.
Trung niên đang mạnh mẽ bình ổn trận đài, từng luồng khí thế quét ngang làm cho hắn tâm đảm kinh nghi.
Cuộc chiến của tu sĩ.
Thượng sư trong tay cầm lấy trượng dài, đánh về gã trung niên cầm đao, từng luồng gió ‘vô hình’ lần nữa gào thét qua ngọn lửa trước ngực Phương Lâm.
Lão thượng sư tay tung một trượng đẩy ma hồn ra xa, không quay đầu lại mà trầm giọng quát.
“Coi chừng Phương Lâm”
Quách Lạc nghe thế thì gật đầu, đứng chắn phía trước Phương Lâm, miệng đọc pháp chú, sau đó suy yếu ngồi xuống tấm đệm bên dưới.
Phương Lâm nhìn thấy bên ngoài dần hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt bảo hộ cho Lạc thúc và hắn, ngọn lửa bên trong cũng dần trở nên bình ổn.
Dường như hét lên một tiếng cũng làm cho thượng sư mất đi tập trung, gã ‘ma nhân’ nhanh chóng lao thẳng về thượng sư, tung ra một cước kinh thiên nhưng bị chặn lại.
Gã rống giận bổ về phía trước một đao thật mạnh.
“TẬP TRUNG VÀO TÊN OẮT CON”
Thượng sư như gặp phải suy yếu kịch liệt, trượng côn b·ị đ·ánh văng ra khỏi tay, thân hình cường tráng đập vào trận đồ.
Đùng.
Dòng văn tự cổ di chuyển quanh lấy trận đài, mau chóng sửa chữa lại vết hỏng sau lưng thượng sư, tầng ánh kim vàng nhạt trở nên suy yếu một bậc.
Thượng sư nhanh chóng đứng lên nhưng ‘ma nhân’ lại tiếp tục lao tới, gã như điên cuồng, tung ra nhiều cước đá văng thượng sư va vào đại trận lần nữa.
Đùng, đùng, đùng.
Phương Lâm đưa mắt nhìn lên thì thấy trung niên màu vàng đang dần hư ảo, cảm giác như sẽ tan biến bên trong nháy mắt.
Hắn không khỏi lo lắng nhìn về lão thượng sư ngồi ở bên dưới.
Vì lão quay lưng nên Phương Lâm không nhìn ra gương mặt tái nhợt, miệng đang chảy ra máu tươi nhưng hắn nhìn ra đôi vai gầy của lão, đang run lên bần bật.
Tựa như lão cũng nhận lấy v·ết t·hương tương tự, nhưng rồi bỗng nhiên lão khụy xuống, ngã về sau vài bước.
“Thượng sư”
Phương Lâm lo lắng hét lên, vội nhìn lên trung niên đang nằm trên sàn đài.
Gương mặt của trung niên ‘tái nhợt’ ánh kim mờ nhạt như thể tan biến, ấy rồi ánh mắt của hắn dần sáng lên, ánh kim nồng đậm bao phủ cơ thể.
Phương Lâm bước tới muốn dìu thượng sư vừa ngã thì Quách Lạc dằn lại tay hắn, hướng hắn lắc đầu, thanh âm đau lòng đè nén.
“Thượng sư có lòng tự tôn của người”
Phương Lâm xoay người nhìn lại, muốn nói gì đó thì thấy lão thượng sư đã nhanh chóng ngồi dậy, phát công càng trở nên mạnh mẽ, khí thế ào ạt truyền về trung niên thượng sư đang hấp hối phía trên.
Gã trở nên nồng đậm khí thế, cơ bắp rắn chắc thêm được vài phần, chụp lên bàn chân cứng rắn của ma nhân lao tới lần nữa, đánh văng gã ra, rồi rống giận đứng dậy.
Trượng côn vốn đã tan biến bên trong trận đài, bỗng nhiên hiện ra sau lưng ‘ma nhân’ một đoàn phủ đầu từ phía sau đánh tới.
Ma nhân bất ngờ b·ị đ·ánh, loạng choạng ngã trên mặt đất, gương mặt tức giận nhìn về phía sau, lại bị trượng côn đập thêm một gậy.
Hào quang kinh thiên phát ra tựa như ‘đắc ý tiểu nhân’ sau đó ‘khí’ từ lồng bàn tay thượng sư phát ra, nó theo đà bay tới trên tay của hắn.
Lão thượng sư vốn thần sắc chậm rãi trở nên bình ổn, trượng côn đập thẳng vào đại đao ghìm nó nằm trên mặt đất, làm cho ma nhân thất kinh, ánh mắt nhạo báng đã trở nên sợ hãi, tựa như nhìn ra gì đó.
Thượng sư đôi tay nhanh chóng tung ra từng đòn quyền thế, linh hoạt đánh qua mạn sườn, đấm vào huyệt mạch ‘ma nhân’ sau tung cước đạp vào giữa ngực đánh hắn văng vào đại trận.
Không cho ‘ma nhân’ cơ hội lật người, thượng sư lao đến tay đấm thẳng mặt, liên tục tung ra những đòn chí mạng vào trong ‘khí’ nhân.
Đánh đến ‘ma nhân’ như muốn hồi quang phản chiếu rồi mới chậm rãi ngừng lại, tung người lui ra xa.
Ma nhân khó khăn đứng dậy, tay chỉ về thượng sư phát ra thanh âm phẫn nộ.
“MẸ NÓ CON LỬA TRỌC NÀY”
Thanh âm ồ ồ vang lên, nhưng thượng sư chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, thanh âm tựa như chân kinh nói ra.
“Ta không vào địa ngục, thì ai?”
Nhẹ nhàng, phiêu miểu tựa như thần âm, toàn bộ tu sĩ đương trường như trúng phải định thân thuật, sùng bái ngước nhìn.
Phương Lâm đôi mắt sững sờ nhìn gã trung niên trước mắt, ánh mắt có phần khó thể tưởng tượng được…đây mà là gã thượng sư hắn biết sao?
Khí trắng trên người ma nhân đang dần trở nên nồng đậm, song chỉ một hơi thở nó đã trở nên nhạt màu, đang phai dần bên trong thiên địa.
Đoàn khí trắng còn lại dần dần hình thành gương mặt một thiếu niên, ánh mắt thanh trong tựa như đã trở lại những ngày đầu tu tập, đôi mắt hòa ái nhìn về thượng sư mà hỏi.
“Ngươi…tên gì?”
Đáp lại ánh mắt chờ mong của gã, thượng sư nhìn về thiếu niên thật sâu, rồi thanh âm trầm thấp vang lên.
“Đan Huyền”
Thần khí dần dần bể tan, đoàn khí màu trắng chậm rãi phiêu hốt bên trong thiên địa, sụp đổ trước ánh nhìn của thượng sư.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng”
Đột nhiên thanh âm từ người trung niên ngồi ở trung tâm phát ra, một đoàn khí trắng bay xuyên qua đại trận, đâm thẳng vào người Đan Huyền.
Tề Kinh bỗng dưng mở mắt, thanh âm cổ quái phát ra những lời cuối cùng, ồng ồng như lúc thượng cổ ma hồn mắng chửi trên đài, sau đó nằm yên bất động.
“Mẹ kiếp”
Quách Lạc chửi lên một tiếng, vội đứng dậy bước tới bên cạnh thượng sư, thấy gương mặt lão đã tái nhợt, sinh cơ đang chậm rãi trôi đi thì đôi mắt của hắn phiếm hồng.
“Thượng sư”
Quách Lạc đặt đầu thượng sư lão nhân nằm xuống, gương mặt của hắn dần trở nên tức giận, nhìn về Tề Kinh đang nằm bất động mà nổi lên sát khí.
“Đừng…” Thanh âm suy yếu của Đan Huyền vang lên, hắn khó khăn nghiên đầu hướng về Quách Lạc nói.