Chương 14: Hàng Ma (3)
Phương Lâm nằm trên ghế đá, đầu tựa vào tay, mắt ngước nhìn lên bầu trời rực rỡ ánh sao, tròng mắt của hắn cũng ánh lên một vẻ phức tạp.
Chậm rãi xoay người ngồi dậy, hắn theo thói quen, đưa tay vào trong áo khoác tìm kiếm gói thuốc quen thuộc.
Đôi tay sờ soạng bên trong được chừng vài giây, ánh mắt của hắn sựng lại, bàn tay mon men theo dọc theo từng đường cơ thể, rồi lấy ra, trên tay của hắn chỉ có điện thoại với chiếc ví màu đen…làm gì có gói thuốc nào.
Phương Lâm cau mày, trong đầu cố gắng nhớ lại, từng mảng hình ảnh chậm rãi tua ngược bên trong đầu như chiếc màn ảnh kỹ thuật số…chỉ một chốc sau, gương mặt của hắn hiện lên nụ cười khổ.
Sáng nay bên trong căn phòng của mình, Phương Lâm tay theo thói quen, bỏ gói thuốc lá vào trong túi áo, nhưng rồi hắn nghĩ ngợi gì đó, hắn lại quăng nó lên giường, rồi rời khỏi căn phòng.
Gói thuốc…nằm ở trong phòng của hắn rồi.
Gương mặt phờ phệt nhìn sang bên cạnh, Phương Lâm lại thấy một cái bảng cắm sâu xuống mặt đất, với cái nền đỏ chữ trắng, in nổi lên trên.
CẤM HÚT THUỐC.
“Ai, thiệt tình”
Hắn thở dài một hơi, đưa mắt nhìn vào đại điện đang tràn ngặp ánh đèn, trong đầu không khỏi nhớ lại khung cảnh ban nãy.
Những vết ‘chém’ dài hằn lên sàn nhà, những vệt máu tươi rơi vãi khắp nơi, những bức tượng Phật xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trong lúc đang quan sát ‘chiến tích’ thì Phương Lâm chưa kịp nói lấy lời nào, đã bị ‘mời’ ra khỏi sảnh, Quách Lạc tâm tình sa sút nên cũng chẳng thèm chú ý đến đứa cháu như hắn.
Thượng sư Đan Huyền vì bị ám toán của tàn dư ‘ma hồn’ trốn trong cơ thể Tề Kinh, nên đã trọng thương ngất đi, hiện đang được các nguyên lão bên trong giáo hội chăm sóc.
Đại sảnh của điện hiện nay đã trở thành cấm khu, Phương Lâm mà cố tình bước vào có khi bị họ xem như ‘ma đồ’ mà hạ thủ không lưu tình.
Vuốt lên gương mặt chán nản, hắn quyết định đứng dậy đi ‘tham quan’ giáo hội này ‘lần nữa’.
Cách đây mười năm, Phương Lâm đã từng vào trong đây tu tập một lần, ở đây hắn đã gặp được một vài người bạn, cả ba cùng chơi với nhau ở phía Bắc đại điện.
Hầu như cuối tuần bọn hắn đều lên đây mà chơi, ăn chay niệm Phật.
Phương Lâm chìm trong hồi ức, tầm mắt trước mặt dần hiện lên một mảng đen tối, có ánh đèn lập lờ.
Nơi đó có một đoạn ‘giả sơn’ trồng những cây cao hơn cả chục mét, đặt ở gần đó là một cái chồi nhỏ, đủ rộng cho hai ba người ở.
Phương Lâm đôi mắt nhìn về màn đêm tăm tối, nhìn về dãy nhà ‘vệ sinh’ đã dần xuống cấp được xây không xa, hắn không khỏi có cái cảm giác ‘thương hải tang điền’.
Cảnh còn người mất.
Chân đạp lên những lá cây già nua rơi trên mặt đất, tạo ra thanh âm xoạt xoạt.
Phương Lâm bước lên những hòn đá lót nền, đặt bên dưới mà đi.
Càng ngày càng gần ‘mái nhà’ khi xưa, Phương Lâm càng chìm vào trong cái khung cảnh quen thuộc, cái cảnh ba đứa bạn thân, ngồi xem siêu nhân bên dưới cái nhà chồi đó.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Mười mét…năm mét…hai mét.
Vừa muốn đưa tay vén lên tấm vải phủ ở bên ngoài thì từ sau lưng hắn vang lên thanh âm có phần trung tính dò hỏi.
“Ai đó?”
Quay đôi vai lại, trước mặt Phương Lâm là một tiểu tăng, đôi mắt nghi hoặc nhưng vẫn hướng về hắn chấp tay, thi lễ.
Nhìn qua dáng dấp có vẻ gầy yếu bên dưới bộ đạo bào màu xám, Phương Lâm quan sát hắn một vòng, thanh âm có chút dò hỏi.
“Bạch An?”
“Thí chủ là?”
Vị tiểu tăng có phần ngạc nhiên, đôi mắt thăm dò nhìn về Phương Lâm, hắn đã tu hành quá lâu, cũng đã hơn mười năm thời gian nên cũng chẳng còn ai đến thăm nên tục danh thường không ai nhắc.
Hắn cũng chẳng tin là những người bạn năm xưa sẽ quay lại vào thời điểm này, những người bạn trạc tuổi, những người bạn ‘khố rách áo ôm’ cùng nhau làm trò con bò bên trong chồi nhỏ.
Phương Lâm tính nói gì đó nhưng bỗng nhiên tâm gã thất kinh, đôi mắt ‘đạo nhãn’ Quách Lạc thi triển nó vẫn còn công lực.
Hắn thấy một cái bóng đen đang di chuyển rất nhanh, lao ở phía trên mặt đất phóng thẳng về Bạch An.
“Cẩn thận” Phương Lâm hét lên.
“Arr”
Bạch An xoay người, nghi hoặc nhìn về phía sau, bỗng nhiên bị bóng đen t·ấn c·ông nên hai tay ôm lấy cổ mình, phát ra âm thanh thống khổ.
Khặc, khặc.
Tiếng cười âm ỉ như sâu dưới mặt đất truyền lên, thanh âm ma mị đến rùng rợn gai óc.
Đồng tử Bạch An dần dần tách ra thành hai, cơ thể nhanh chóng được bao phủ bởi một dòng khói đen kì lạ.
Làn khói di chuyển uốn lượn qua cơ thể của hắn, Bạch An xoay người đối diện lại với Phương Lâm.
“Ngươi…ngươi…” Phương Lâm ú ớ, đôi tay run rẩy chỉ về ‘đôi mắt’ của hắn.
Bạch An ngẩn đầu, miệng nhếch lên nụ cười tà, sau đó lui bước về sau, chậm chậm chìm dần bên trong màn đêm, biến mất trong không gian giáo hội.
“Biến…biến…biến mất rồi?”
Phương Lâm đôi mắt sững sờ có phần khó tin, thanh âm ngắt quãng không phát ra thành câu.
Gã vốn tưởng chỉ có thực thể tâm linh mới có khả năng biến mất thôi chứ… ngay cả phàm xác cũng biến mất được sao?
Phương Lâm sợ hãi, vắt chân lên cổ mà chạy, hắn chẳng thèm xoay người về sau mà nhìn lại, cứ cắm đầu mà chạy.
Đoạn đường gần cả trăm mét mà hắn chạy chỉ mất chưa đầy hai phút.
Thanh âm của hắn la inh ỏi bên trong giáo hội, lấn ắt cả tiếng trò chuyện của các tu sĩ bên ngoài.
“Ma…có ma”
“Hửm?” Cả chục môn nhân quay đầu nhìn về phía hắn, quên cả việc ngăn cản hắn chạy thẳng vào đại điện uy nghi.
“Chuyện gì?”
Từ trong đại điện phát ra thanh âm uy nghiêm, bước ra đứng trên nấc thang cao nhất, một đại sư nhìn xuống nói.
Phương Lâm chân chạy đến gần vị đại sư, đứng ở kế bên, hai tay chống lên đầu gối, rồi một tay chỉ về đoạn ‘giả sơn’ phía Bắc, thở dốc, nhăn mày nói.
“Ma…có ma”
“Hồ đồ, bên trong giáo hội chỉ có Phật tổ chí cao, làm gì tồn tại ma quỷ”
Đại sư nhìn hắn, tưởng rằng là môn nhân bên dưới nên lớn giọng quát.
“Thật…thật mà”
Phương Lâm oan ức, nhìn lão mà gân cổ lên nói.
Vị đại sư tiến tới, vừa tính quát vào mặt của thanh niên đối diện, rồi nhận ra trên đầu của hắn có tóc, đã thế tóc còn dài nữa.
“Tóc? Khách nhân bên ngoài?”
Lão cau mày nói thầm rồi hướng về các đệ tử bên dưới, quát lớn.
“Đã bảo giới nghiêm sao lại cho khách nhân tiến vào giáo hội”
“Ai? Là ai?”
“Là ta”
Quách Lạc từ bên trong bước ra, đôi mày cau lại trầm giọng đáp.
“Thì ra Quách đại sư, không biết có thể cho bần đạo lý do được không?”
Vị đại sư gương mặt uy nghiêm nhìn về Quách Lạc, có phần hòa hoãn nói.
“Là thượng sư cho phép hắn vào”
Từ dưới bậc thang bước lên, thanh âm bịch bịch cùng với giọng nói trầm thấp khiến cho Phương Lâm cảm giác mình đang đứng đơn độc giữa đại dương thâm sâu.
Ngươi duy nhất mang lại cho Phương Lâm cái cảm giác đó từ lúc bước vào giáo hội chỉ có một người mà thôi.
Một trong tam đại nguyên lão dưới trướng thượng sư Đan Huyền, Lộc Đăng.
Lộc Đăng đôi mắt nhắm nghiền, chân bước trên bục, thanh âm nhẹ nhàng truyền qua tai gã đại sư trước mắt, gã gật đầu với Quách Lạc, sau đó xoay người nhìn về Phương Lâm, trầm giọng hỏi.
“Ngươi nói có ma, là ý gì?”
Phương Lâm không hề để ý việc Lộc Đăng dùng từ ‘ngươi’ thay vì ‘thí chủ’ bởi lẽ hắn đã tự xem mình là một thành viên của giáo hội.
Ực.
Phương Lâm nhìn về người chú của mình sau đó hắn nuốt ngụm một nước bọt, thở một hơi sâu, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
“Ừm…”
Thanh âm có phần sợ hãi của Phương Lâm truyền qua tai của ba vị ‘sư thầy’ Lộc Đăng gương mặt vẫn có vẻ điềm nhiên, hướng về hắn hỏi.
“Đã khuya rồi sao ngươi không về mà còn đi tới ‘giả sơn’ làm gì?”
Nghe đến như thế, vị đại sư uy nghiêm cũng cảm thấy kì lạ, nhìn về hắn như nhìn về ma đồ, nhưng được che dấu rất kĩ bên dưới đáy mắt.
Quách Lạc có phần lo lắng, giọng nói bất đắc dĩ.
“Mười năm trước…”
Nhưng Phương Lâm lại khoác tay ngăn cản, hắn hắng giọng nói.
“Tiểu tử từng tu tập tại đây…nhưng vì một ít cố sự nên đã hoàn làm tục nhân”
“Tiểu tử đi ra giả sơn là mạo phạm quy định của giáo hội nên chấp nhận xử phạt, còn về lý do tiểu tử ra đó là vì muốn nhớ lại những kỉ niệm mười năm trước mà thôi”
Lý do nghe qua có phần vụn về nên hắn cũng chột dạ mà nhìn về Lộc Đăng.
Vị đại sư muốn nói gì đó nhưng rồi gã im lặng nhìn về Lộc Đăng nguyên lão, chờ vị sư lớn tuổi nhất định đoạt.
Lộc Đăng không nói không rằng, trầm ngâm một lúc rồi khoác tay bảo.
“Xử phạt gì thì để sau, đêm nay lo đến chính sự trước”
Song lại như nhớ ra gì đó, nhìn về Phương Lâm mà bảo.
“Đan Huyền thượng sư đã cho mời thí chủ, nếu thí chủ thích, có thể ngủ tại giáo hội đêm nay, chờ thượng sư tỉnh lại mà gặp, còn không có thể trở về nhà, hoan nghênh tùy thời quay lại”
Phương Lâm nghe thế thì vui mừng đáp.
“Thế thì cảm ơn Lộc Đăng nguyên lão, đường về nhà xa nên tiểu tử xin tá túc đêm nay ở giáo hội vậy”
Lộc Đăng gật đầu, nhìn về Quách Lạc, nhẹ giọng nói.
“Làm phiền Lạc đại sư rồi”
“Không có gì, không có gì”
Quách Lạc vội vàng chấp tay thi lễ, gương mặt hốt hoảng cười nói.
Nhìn bóng lưng Lộc Đăng bước vào bên trong đại điện, Phương Lâm nhìn qua vị đại sư uy nghiêm đang bước trên bậc thang, hắn có cảm giác kì lạ với vị đại sư này.
Nếu không phải có được ‘đạo nhãn’ Quách Lạc thi triển, nhìn ra một thân ‘chính khí’ có phần hơi thấp của lão, thì hắn đã cho rằng tên này là ‘nhập ma’ rồi.
“Người gì đâu mà khó ưa”
Phương Lâm nói thầm nhưng bị Quách Lạc vỗ lên đầu hắn, thanh âm có phần chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
“Làm người phải chính trực, không có được nói xấu người khác”
“Xuyên Hải đại sư tuy miệng mồm có chút khó nghe nhưng bản tâm là người chính trực, cháu phải học ngài nhiều đấy”
Quách Lạc nhìn về vị đại sư đang chấp tay đằng sau, bước trên bậc thang, cười nói.
“Vâng”
Phương Lâm đôi mắt đảo tròng, hắn nghĩ tới gì đó mà hì hì cười nói.