Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 12: Hàng Ma (1)




Chương 12: Hàng Ma (1)

Chiếc xe air blade lao nhanh trên con đường sáng đèn, thanh âm cười nói quanh quẩn bên tai, rộn rực cả một góc trời.

Phương Lâm đôi mắt sầu não quan sát dòng người, nhìn cái tuyến đường rộng lớn nhưng sao hắn lại cô đơn lạ thường.

Gã vốn đang trên đường quay về căn phòng của mình, nhưng liệu gã có thực sự muốn trở về căn phòng đó không?

Hay tâm tư đang hướng về căn phòng của một nữ nhân xinh đẹp?

Phương Lâm đôi mắt trầm tư dừng lại phía bên vệ đường, gã ngẩn đầu nhìn lên bầu trời huyền ảo, cái bầu trời nhiều người nhìn lên và khen rằng vũ mị cùng cực ấy.

Nó đối với hắn hiện tại thì chỉ có sự hoang tàn, ảm đạm vô cùng mà thôi.

Hắn không khỏi hướng về thương khung mà đặt ra những câu hỏi đè nén bên trong tâm tư.

Đầu hắn như hét lên với trời cao, muốn hỏi tại sao không để hắn có một cuộc sống bình thường?

Tại sao lại cho hắn nhiều trở ngại đến thế?

Đùng, đùng.

Sét sáng bên trên vùng trời, sấm rầm vang qua bên tai, tựa như lời đáp trả cho sự ‘ngu ngốc’ của hắn, sự mạo phạm đối với thượng thiên chí cao.

Phương Lâm ngơ ngác nhìn trời rồi nở cười khổ.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng chuông bên cạnh đổ lên.

Gã ngẩn người nhìn qua thì chẳng hay từ lúc nào Phương Lâm lại dừng đúng bên cạnh một chi nhánh giáo hội.

“Phật giáo?”

Lẩm bẩm cái tên quen thuộc, trong đầu Phương Lâm nhớ tới lão thượng sư râu bạc bên trong thiền viện, người đã mở đầu cho những ngày nhân sinh của hắn trở nên nhiều hơn một màu sắc.

Đánh ngược tay lái, Phương Lâm như tìm thấy ra ‘ánh sáng’ bên trong tâm tư, tìm ra được cái khả năng dời đi ‘bí cục’ của hắn.

Hắn phóng xe quay lại lộ tuyến vừa đi, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp của Bắc Minh Hà, thầm hứa hẹn trong lòng.

“Chờ ta, tương lai…nhất định ta…”

Ý chí thì kiên định đến thế nhưng mà trời đất tựa như không muốn hắn nhanh chóng đạt được mục đích, vì hôm nay…là đêm thứ bảy mà.

Đường hướng về nội thành đương nhiên là đông đúc vô cùng, hôm nay lại còn đông gấp mấy lần tuần trước nữa.

Phương Lâm cầm lấy tai lái, thân xác mệt mỏi uể oải nhưng tinh thần thì sáng rực ánh sao.

Sau gần cả tiếng đồng hồ hắn mới tới trước cửa giáo hội, vốn nghĩ sẽ được đi vào thì bỗng dưng có hai vị sư thầy bước tới, nâng tay cản hắn ngoài cửa.



Vị sư có gương mặt già nua bước lên một bước, hai tay chấp ở trước ngực hướng về Phương Lâm, miệng đọc chú quen thuộc, sau đó thanh âm t·ang t·hương nói.



“Thí chủ mời quay đầu trở về, giáo hội đang có viêc nội bộ nên thứ cho không thể tiếp đãi”

Phương Lâm đôi mắt nghi hoặc nhưng giọng nói vẫn tương đối hòa hoãn, gã hướng về vị sư vừa nói, nói nhỏ.



“Tiểu tử là cháu của Quách Lạc đại sư…không biết là có thể sắp xếp được không?”

“Thí chủ tên gì?”



“Dạ tiểu tử họ Phương tên Lâm”



Lão sư già nua ‘nhìn’ hắn rồi quay người gật đầu với vị sư trẻ tuổi phía sau, nói.





“Tiểu Kim vào trong mời Quách Lạc ra, báo là có Phương Lâm tới gặp”



“Vâng”

Tiểu Kim được gọi thì chấp tay thi lễ với vị sư già, sau đó xoay người bước vào bên trong.

Phương Lâm đứng yên tại chỗ nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên tầm mắt hắn rơi vào vị sư già, thấy lão lại đứng yên tại chỗ như một bức tượng lâu năm thì hắn có cái cảm giác kì dị.



Cái cảm giác lạ kị ấy khiến nhịp tim của Phương Lâm có chút gấp rút lạ thường, tựa như hắn đang khẩn trương vì đối diện với một thứ gì đó cao lớn.

Cảm thấy sinh mạng của mình có chút thấp hèn, nhỏ bé.



Thầm mắng mình một tiếng, hắn đảo tròng mắt nhìn về con đường mập mờ ánh đèn phía sau lưng vị sư.

Khoảng chừng mười phút sau, khi Phương Lâm đang suy nghĩ xem hai vị sư này có phải đang diễn trò lừa mình để hắn chán nản tự giác quay xe về không thì từ bên trong, có một vị sư bước ra.



Gương mặt phong trần đầy vẻ mệt mỏi, bước chân nặng nề vang trên mặt đất, rõ ràng là Quách Lạc, một người chú của Phương Lâm.

Lúc Lạc thúc lại gần, Phương Lâm mới nhìn về gương mặt của lão, gương mặt tái nhợt, làn da khô gầy, bó sát các đường cơ bắp, nhìn ra có phần tráng kiện thời trẻ, hắn hướng lão hỏi.



“Quách thúc sao thế?”

Quách Lạc không đáp mà xoay người thi lễ với vị sư già ở ngoài cổng, hướng hắn nói.



“Thượng sư cho mời tiểu tử này”



“Thật?”

Vị lão sư vốn đang nhắm mắt, nghe thế thì mở ra đôi mắt già nua, đầy vẻ kinh nghi, khó tin nhìn về thanh niên đối diện.



Phương Lâm vốn cũng đoán được cách cục nên không bất ngờ lắm, nhưng điều làm hắn kinh hãi là hắn cảm giác mình như rơi vào bên trong một vũng bùn không thể thoát ra, cơ thể nặng nề chẳng thể di chuyển.



Tất cả đều đến từ ánh mắt của vị Phật giáo tu sĩ già nua này, cái ánh mắt dò xét từ thể xác đến tận sâu linh hồn.

Sau khi Quách Lạc gật đầu thì cái cảm giác đáng sợ đó mới chậm rãi biến mất, thanh âm thở dốc của hắn vang qua bên tai ba người nhưng dường như chẳng ai để tâm.



Mọi chuyện đều quá bất thường.

Gã thầm suy nghĩ, ánh mắt nghi hoặc đi theo Quách Lạc bước vào bên trong, xoay người nhìn về vị lão sư đã quay trở về đứng trước cánh cổng, thanh âm có phần có chút sợ hãi hỏi.

“Vị sư đó…là ai vậy?”

“Một trong tam nguyên lão của viện, Lộc Đăng”





“Con có cảm giác…”



Phương Lâm còn muốn nói gì đó thì thấy Quách Lạc khoác tay, lão không xoay người mà bảo.



“Biết là được rồi, không nên nói ra”

Nghe thấy như vậy, Phương Lâm lại có cảm giác cái giáo hội lần này có vấn đề gì đó, bỗng dưng gáy của hắn lạnh dần, da gà nổi hết cả lên tay.

Lúc này hắn mới nhớ tới ban nãy vị sư có nói gì đó ‘nội bộ’ y có chút tò mò hướng về Quách Lạc hỏi.

“Bên trong đang có nghị sự gì à?”

Vị lão sư này vẫn thả chậm cước bộ, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt nhưng lọt vào tai của Phương Lâm là một thanh âm sợ hãi, run rẩy được đè nén.

“Đang có cuộc hàng ma”

“Hàng ma?”



Phương Lâm kinh hô, sau đó ý thức được mình có phần lớn tiếng nên vội đè nén thanh âm, hứng thú hỏi.



“Kể con nghe với”



“Ngươi vào nhìn là rõ”



Quách Lạc không đáp mà dẫn Phương Lâm đi vào đại điện từ cửa sau, kí ức của hắn như trở lại cái ngày hôm đó, cái ngày của chục năm trước.



Một tiểu tử nhỏ tuổi, gương mặt non nớt ngồi ở giữa đại điện, ngơ ngác nhìn các vị sư xung quanh đang nhễ nhại mồ hôi, vui mừng nhìn hắn.

Tiểu tử đó, chính là hắn, Phương Lâm năm mười tuổi.



Nhưng lúc này trước mắt Phương Lâm là các tu sĩ Phật giáo đang ngồi trên sàn gỗ theo một vòng tròn lớn, có chỗ không ai ngồi, có chỗ lại vài vị kế bên, dường như là một trận pháp bí ẩn.

Bao phủ ở giữa là một nam tử trung niên cường trán, gương mặt có phần thống khổ, thanh âm nghiến răng ken két.



Ở vòng ngoài cùng là các tu sĩ với gương mặt tái nhợt giống với Quách Lạc, đồng thời có phần hoảng hốt nhìn về bóng hình trung tâm.



Thanh âm chân kinh quanh quẩn bên tai, Phương Lâm ngơ ngác, cau mày nhìn về cái bóng mờ mờ ẩn hiện bên trên đầu của vị trung niên.

Đoàn khí sương mờ mịt hướng về các tu sĩ lao tới, nhìn thật lâu Phương Lâm cũng chỉ thấy tựa các đoàn khí trắng lao về các đoàn khí vàng do các tu sĩ chủ đạo.



Quách Lạc thấy hắn như thế thì nở nụ cười nhạt, lão nâng lên tay, vuốt qua nhẹ đôi mắt của Phương Lâm…

Bàn tay qua đi, trước mắt của hắn dần biến thành một khung cảnh khác.

Sương mù màu trắng dần hóa thành một trung niên tóc dài, gương mặt phẫn nộ, phía dưới ngực đeo những hạt châu sa to lớn, trên tay là đại đao gần cả mét.



Nửa người trên lõa lồ, lộ ra từng luồng cơ bắp săn chắc, vạm vỡ. Bên dưới mặc chiều quần dài, đôi chân thần tốc lao về các vị sư thầy bên ngoài.





Dòng khí màu vàng do các vị sư chủ đạo, hòa trộn hình thành một vị Phật tu cường tráng, đôi tay cuồn cuộn chống lại các đòn đao thế uy mãnh.

Từng vị đại Phật vốn trong hư sách dần hiện ra trước mắt Phương Lâm, làm cho tâm tư của hắn kinh hô vô cùng.

Hắn có cảm giác các trò đánh nhau của người trần mắt thịt quả thật là trò đùa trẻ con trong mắt thần tiên.

Nhìn qua những làn gió ‘vô hình’ quét qua đốm lửa ở giữa lồng ngực mình, làm cho nó phấp phới lập lòe, Phương Lâm có cảm giác gầy yếu lạ thường, tựa như đổ bệnh tới nơi.

Lúc này bên tai Phương Lâm vang lên thanh âm của vị thượng sư ngày trước, lão nhìn hắn rồi bảo.



“Đứng sau Quách sư phụ đi, lửa sinh mạng mà tắt thì bổn sư cũng bất lực đấy”

Phương Lâm nghe thế thì rụt đầu lại, lui bước đứng ở phía sau Lạc thúc, lúc này nhìn xuống thấy ‘ngọn lửa’ bí ẩn đã dần dần ổn định thì chảy mồ hôi lạnh.

“Hóa ra vừa là ta vừa đi qua một vòng quỷ môn quan, thần tiên đánh nhau thì ruồi muỗi c·hết thật nha”

Hắn thầm cảm thán.



Bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một câu chuyện, lão thượng sư ra vẻ cao nhân, trầm giọng nói.

Hóa ra trước mắt hắn, là một k·ẻ t·rộm mộ.

Đại nam nhân ngồi ở phía giữa đại điện là một k·ẻ t·rộm mộ có tiếng trong vùng đất phương Nam, Tề Kinh.

Tề Kinh hành nghề đã lâu, từ trong một tiểu mộ lấy được tấm bản đồ gia truyền của ai nên gã men theo nó mà hắn tìm tới một ngôi mộ cổ phía dưới lồng đất.

Cách đây không lâu khi tìm thấy cổ mộ, lòng tham làm hắn mờ mắt.

Tề Kinh đã tự tay g·iết c·hết những đồng bạn của mình, nghĩ là có thể độc chiếm đại tài vận.

Đúng là đại vận, nhưng mà vận với hồn ma bên trong, còn hắn thì nhận lấy đại hạn.

Bởi vì…



Bên trong phong ấn một vị ‘ma’ đạo tu sĩ thời xưa, nói là phong ấn không bằng nói là chôn sống, dù là thượng sư cũng không nhìn ra được ở thời đại nào, cũng như tên tuổi của gã.

Nhưng vẫn nhìn ra được, sau khi c·hết thì oan hồn nên tiến nhập luân hồi.

Nhưng vì phong ấn bên trên quan tài nên đã làm cho thượng cổ ma hồn không thể tiến nhập, cũng không thể thoát ra khỏi mộ, chỉ có thể nằm yên bên trong quan tài.



Sau dần quan tài bị đất trời thay đổi, dần dần buông lỏng nên cho ma hồn cơ hội thụ động tu luyện.



Tề Kinh thì từ bên ngoài phá đi phong ấn quan mộ, làm cho oan hồn thức tỉnh…

Đáng tiếc gã thượng cổ ma hồn này tuy pháp lực kinh hồn nhưng dường như có đại thù với Phật giáo.



Gã chỉ chăm chú vào các môn đồ Phật giáo mà t·ấn c·ông, lao thẳng vào giáo hội đánh ngã tượng Phật nên làm kinh động chúng sư tu hành.

“Đáng tiếc của gã là may mắn của Phật môn chúng ta, ha ha ha.”

Tiếng cửa hố hố của thượng sư làm cho Phương Lâm bỏ qua chiến trường ‘rực lửa’ mà quay lại nhìn lão.

Hắn ném cho lão ánh mắt khinh bỉ như kiểu: “Lão sư này tu hành đến điên rồi à? Người ta đánh tới cửa nhà còn kêu may mắn?”

Dừng lại vài giây, thượng sư dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, lão cũng nhận biết được câu nói mình gây hiểu lầm, vội vàng giải đáp.

“May là hắn t·ấn c·ông giáo hội…chứ hắn đánh về bách tính thì thật là đại họa của nhân dân.”