Chương 11: Bất công?
Tia nắng sớm mai thông qua ô cửa, ‘gõ’ nhẹ lên gương mặt Phương Lâm.
Hắn nhăn nhẹ đôi mày rồi từ từ mở mắt, đôi mắt nâu đen đặc trưng của người Á Châu đầy vẻ chán chường, hắn mơ màng ngồi dậy quan sát xung quanh.
Vẫn là căn phòng đấy, vẫn là cái tiếng xe cộ bên dưới làn đường sáng sớm truyền đến bên tai.
Phương Lâm dũi người thật mạnh, hạ xuống tay trái nhìn về chiếc đồng hồ citizen.
Nhìn thấy kim dài chạm qua số sáu, kim ngắn nằm ở kế bên, gã nở nụ cười nhạt.
Tiếp tục lười biếng ngã lưng nằm xuống chiếc giường lần nữa, mắt lại nhắm lại, miệng lẩm bẩm thanh âm gì đó nghe như: “Chỉ năm phút thôi…”
Thanh âm nhỏ dần, tiếng nói mơ màng vang lên.
Phương Lâm mở mắt ra nhìn, hắn thấy mình như rơi vào bên trong một không gian tối đen…
Ánh sáng cũng chẳng tồn tại phía cuối con đường.
Gã ngơ ngác quan sát xung quanh rồi ngẩn người đôi chút, nghĩ tới gì đó mà cười khổ.
“Lại gì nữa đây”
Bàn tay đưa lên vuốt trán, xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
Phương Lâm bước tới một bước, bỗng dưng dưới chân của hắn ướt sũng.
Gã nhìn xuống bên dưới, hóa ra sàn nhà đã trở thành ‘biển nước’ không gian đen tối vỡ vụn hóa thành tinh không huyền ảo.
Những tinh cầu rực rỡ hiện lên trước mắt như một bức tranh vĩnh hằng, nhưng hắn biết, bọn nó đều cách xa hắn hàng trăm năm ánh sáng.
Trước mặt của gã bỗng hiện ra một tinh cầu to lớn, đứng yên trước mắt, xoay tròn.
Từng mảng lục địa xoay quanh, một màu xanh nhạt đổi dần sang đậm, từng chút ánh sáng chuyển thành màn đêm.
Cau chặt đôi mày, Phương Lâm ngẩn người, sau có cảm giác quen thuộc, hình như đã thấy qua ở đâu thì phải…
“Địa cầu”
Phương Lâm vừa lẩm bẩm đọc tên thì ‘tinh cầu’ quen thuộc như nghe thấy kêu gọi, lao thẳng về phía hắn, áp lực từ ‘bầu khí quyển’ ào tới, khóa chặt lấy cơ thể.
Gã thấy mình rơi từ trên trời cao, rớt xuống mặt đất, tay chân hắn quơ quạn lung tung, miệng ấp a ấp úng không thể phát ra thanh âm.
“Hở?”
Bật dậy trên giường, sau lưng là mồ hôi ướt đẫm, ga giường hơi sậm màu nhăn nheo cũng đã có chút ươn ướt nhàn nhạt ở chỗ lưng vừa nằm.
Phương Lâm có phần mệt mỏi đưa tay lên trán, gã xoay người bước xuống giường, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại cạnh bên.
Líc.
Tiếng màn hình mở lên, đôi mắt líu nhíu liếc mắt xuống, hắn giật mình, chửi thầm một tiếng.
“Mẹ nó, gì mà nhanh vậy”
Gã đặt điện thoại lên bàn, chạy vào bên trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy chậm rãi phát ra.
Hôm nay đã là hai ngày kể từ cái đêm Hoắc Đinh thừa nhận việc mình lợi dụng Bạch Lan.
Phương Lâm cũng chẳng biết xử lý chuyện này ra sao nên đành để cho lương tâm của hắn tự mình cắn rứt, trong đầu đang suy nghĩ vu vơ thì chiếc điện thoại vang lên thanh âm.
Ting.
Hiện lên trên đó là dòng tin nhắn trên ứng dụng quen thuộc.
“Bắc Minh Hà: Chín giờ hãy sang đón tôi nha, có cuộc họp gấp, hjhj sin loy~ nhiu`”
Phương Lâm bước ra, nhìn thấy những dòng tin nhắn bên trên thì lắc đầu cười khổ.
Hắn cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại hẹn vị phó bí thư này đi chơi nữa.
Mà thế đ*o nào nàng lại chấp nhận cuộc hẹn với hắn chứ.
Phương Lâm cũng chẳng thèm để tâm.
Hắn cũng chẳng phải loại người quá để ý mấy chuyện cảm tình nữ nhân nên đến tận năm năm ba đại học hắn vẫn chưa có lấy mối tình vắt vai.
Nhìn về đồng hồ phía trên màn hình, thấy thời gian chẳng mấy chốc tới giờ, hắn tranh thủ thay đồ rồi bước xuống tầng hầm.
Vì để tránh kẹt xe nên tám giờ ba mươi hắn đã rời khỏi con hẻm quen thuộc.
Vi vu trên làn đường tấp nập, đôi mắt hắn rơi trên những gương mặt khắc khổ, những chiếc xe phân khối lớn, tâm tư dần xa rời thực tế…
Mặc chiếc áo thun ngắn tay, cơ thể săn chắc của gã được ‘vẽ’ lên bên trên.
Đặc biệt là bờ vai ‘rộng’ lớn, các đường cơ bắp như điêu khắc hoàn hảo.
Bên ngoài hắn khoác vải jean, có màu xanh nhạt, mái tóc dài được vuốt ra sau, bay nhẹ trong gió, có phần lãng tử khác biệt với những người bạn cùng khóa.
Dừng xe phía trước cổng trường, Phương Lâm đưa mắt nhìn vào bên trong, lọt vào tầm mắt của hắn là một nữ nhân xinh đẹp từ trong bước ra.
Phía dưới ánh nắng ban mai, mái tóc của nàng thướt tha bồng bềnh, mặc chiếc váy trắng hoa bông.
Nàng để lộ xương quai xanh cùng bờ vai thon gọn như được cắt tỉa, làn da nõn nà trông qua như một nàng công chúa xinh đẹp.
Phương Lâm nhìn về nàng, không khỏi nở nụ cười trêu đùa: “Đáng tiếc, anh không phải chàng hoàng tử của em”
Bắc Minh Hà bước tới, đánh nhẹ vào vai của hắn, nụ cười xinh đẹp bên trong nắng mai làm Phương Lâm ngẩn ngơ.
Hắn như người mất hồn mà cứ nhìn vào đôi mắt của nàng, chìm vào trong những vì sao tinh tú.
“Gì vậy”
Minh Hà có phần không hiểu, mặt kề sát, đối diện gương mặt Phương Lâm hỏi.
“À, không có gì đâu”
Phương Lâm thanh âm kì lạ, hắn làm gì dám nói ra những suy tư trong đầu…những ý nghĩ có phần xa vời thực tế.
Bỗng nhiên hắn cười lên, giọng nói có chút e thẹn như nói toạc tâm tư.
“Anh sợ mình rơi vào bên trong sự xinh đẹp của em mất.”
Minh Hà nghe thế thì đưa tay đánh vào vai hắn lần nữa, ngẩn người sau lại nở nụ cười xinh đẹp, đôi môi đỏ nhạt cong lên, nàng đưa tay che miệng: “Khùng quá cha”.
Phương Lâm im lặng, tay trái vặn ga, lao nhanh trên tuyến đường không mấy đông đúc, rời xa nội thành bon chen.
Minh Hà ngồi ở phía sau, đánh vào vai hắn cười hỏi: “Cậu tính á·m s·át tân phó bí thư của trường à?”
“Anh còn định để hai mình cùng nhau ‘lên thiên đàng’ đây”
Hắn không khỏi cười trêu, bánh xe lăn lên bên trên cầu vượt, tay trái Phương Lâm chỉ vào mặt số đã hiện lên 70km/h cười nói.
“Có muốn chạy trốn cùng anh không?”
“Chạy trốn với anh nào đi bốn bánh thì chạy”
“Muốn đi xe long phụng à?”
“Là xe gì?”
“Xe t·ang l·ễ ấy”
Phương Lâm cười lớn.
“Má, thằng nhóc này”
Minh Hà bật cười, tay đánh vào lưng hắn, gương mặt kề sát tai hắn, nói.
Hơi thở có chút nóng bỏng của nàng đi qua tai hắn, làm nhịp tim của hắn cũng đập dần nhanh, hắn có cảm giác người của mình đang dần nóng lên.
---
Thời gian chậm rãi thoi đưa, buổi trưa nóng đến khiến tâm tư cáu gắt dần chuyển sang bầu trời hoàng hôn đầy vẽ mỹ lệ.
Phương Lâm chở nàng trên tuyến đường quay về nội thành, hắn chẳng hiểu vì sao mình lại có chút buồn bã, nhưng vẫn đè nén tâm tư, trầm giọng nói.
“Cũng muộn rồi…để anh đưa em về”.
Minh Hà nghĩ nghĩ rồi gật đầu, trên tuyến đường cuối này, cả hai lại trầm mặc lạ thường.
Dường như ý thức được, có lẽ đây là lần cuối họ đi cùng nhau, phải chăng?
Cả hai chẳng hẹn mà trong đầu đều trải qua cái suy nghĩ này, lại càng làm cho tâm tư của cả hai thêm đèn nén.
…
Nửa tiếng thời gian lao nhanh trên các tuyến đường.
Phương Lâm dừng lại phía trước tòa trung tâm thương mại khang trang, Minh Hà gương mặt có chút u sầu, hướng hắn nhỏ giọng nói.
“Ừm…cảm ơn vì hôm nay”
Phương Lâm lại xúc động nhất thời, gã đưa tay xoa đầu của nàng, đôi tay thô ráp của hắn chạm lên mái tóc bóng mượt, cười cười nói.
“Cảm ơn không vậy à?”
“Thế muốn sao?”
Minh Hà nhìn về Phương Lâm, giọng nói như kiểu thách thức, lại có chút vui vẻ.
Hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới, tay đưa lên cằm làm bộ dáng thiếu gia vô sỉ, rồi đè thấp thanh âm đủ cho hai người, hơi thở như lang phả vào mặt nàng.
“Bản thiếu xem xét cô nương dáng dấp không tệ…”
Đồng thời tay Phương Lâm đặt lên cằm nàng, kéo gần khoảng cách hai người.
“Chỉ sợ công tử không dám thôi…”
Minh Hà thế lại hùa theo hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Lâm, bỗng dưng nàng nói nhỏ, thanh âm có phần ngượng ngùng.
“Hay lên nhà ăn tối rồi về cũng được…”
Mũi của Phương Lâm chạm lên sóng mũi thanh cao của nàng, tâm tư của hắn nhảy lên, vội vàng kéo xa khoảng cách, đỏ mặt gật đầu.
Hắn vặn ga lao xuống tầng hầm…chỉ là hắn không để ý, có một ánh mắt có chút…thất vọng ở tại phía sau.
…
Trong căn phòng rực đèn, Phương Lâm đứng trên lầu cao, mắt nhìn qua cửa kính quan sát thành phố bên dưới.
Gã có chút thắc mắc nên quay người nhìn về Minh Hà đang nấu cơm trong bếp, hỏi.
“Ba mẹ em đâu rồi?”
“Tôi sống một mình”
Minh Hà từ trong nói vọng ra, bỗng nàng ý thức được gì đó nên thò đầu qua khung tường vách bếp, liếc mắt nhìn về Phương Lâm, giơ lên ‘nanh vuốt’ bảo: “Cậu cũng đừng có ý nghĩ xấu với tôi”
“Ha ha ha, xin phép chê nha”
Hắn vuốt mũi nói thầm, trong đầu có chút tâm tư không mấy ‘lành mạnh’ gã tự chửi mình một tiếng cầm thú rồi đi vòng trong bếp, hướng về nữ nhân đang mặc tạp dề, hỏi.
“Có gì cần phụ không?”
“Thôi đi ra đi, cậu vào phá chứ làm được gì…”
Minh Hà hướng hắn cười nói, lúc này cửa phòng vang lên thanh âm.
Cốc, cốc, cốc.
Phương Lâm đôi mắt nghi hoặc nhìn về nàng, sau đó trong đầu hình như nhớ lại lần trước, cũng giống lúc này.
Cả hai trong đầu không khỏi nghĩ tới một nữ nhân trung niên ở phòng gần đó – Kim Yết Loan.
Hắn hướng mắt nhìn nàng, Minh Hà hiểu được ý hắn nên gật đầu bước ra xem.
Mắt nàng đặt lên ô cửa, bỗng dưng nàng trầm mặc lạ thường, gương mặt vốn tươi cười tràn ngặp sức sống cũng trở nên ảm đạm.
Phương Lâm như cảm nhận được sự thay đổi của nàng, hắn cũng đặt mắt nhìn lên.
Đứng ở trước cửa là một thanh niên đôi mươi, mặc bộ suit đẹp với tông màu trầm tính, sóng mũi cao v·út trên gương mặt thanh nhã, nụ cười hiện ở trên môi.
Tay của gã cầm một bó hoa đỏ, bên dưới là chiếc đồng hồ rolex lấp lánh ánh kim.
Trong đầu của Phương Lâm lập tức nhảy ra một cái tên, người mà Bắc Minh Hà đã kể trong ngày hôm nay, người đã làm cả hai rơi vào trầm mặc trong một khoảng thời gian.
“Dương Xuân Tài – vị hôn phu của Bắc Minh Hà”
Nhìn về Minh Hà có phần khó xử, Phương Lâm vươn tay vỗ vai của nàng, làm cho bờ vai của nàng có phần run lên, ngẩn người nhìn hắn.
Nàng muốn ngăn cản Phương Lâm mở cửa, nhưng mà…tay của hắn, đã đặt lên cửa, vặn xuống.
Đôi mắt rét lạnh của Phương Lâm nhìn về Dương Xuân Tài làm cho gã sởn cả gai óc, hắn nghi hoặc nhìn lên số phòng, giọng nói có phần xin lỗi: “Đây không phải là phòng của Bắc Minh Hà sao?”
“Phải”
Phương Lâm gật đầu sau đó nhìn về hắn, dù biết vẫn hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Dương Xuân Tài, bạn trai của Bắc Minh Hà. Anh là ai?”
Dương Xuân Tài đôi mắt nghi hoặc, nghiên đầu về sau, nheo lại nhìn hắn hỏi.
“Tôi…ừm ờ…bạn của cô ấy”
Phương Lâm quay đầu nhìn về Minh Hà trong bộ tạp dề đang cúi đầu, có chút đau lòng nói.
Dương Xuân Tài đảo khách làm chủ, ánh mắt ngờ vực nhìn Phương Lâm, giọng nói có phần âm nhu, tựa như sói hoang quan sát con mồi.
“Cậu làm gì ở đây?”
Bắc Minh Hà từ trong bước ra, ánh mắt có phần tránh né thanh niên trước mặt, nàng hướng về Phương Lâm áy náy mà nói.
“Cảm ơn cậu đã giúp tôi, cậu về trước đi, có gì mình nói chuyện sau…”
Phương Lâm có chút sững sốt, đôi mắt dần ảm đạm.
Hắn nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, có phần hiểu được gì đó, gật nhẹ, cúi đầu đi ra.
Bỗng dưng hắn có cảm giác gì đó bất công…vì cái gì thượng thiên không nhìn vào tấm lòng…?
Chẳng biết vì sao Phương Lâm lại có suy nghĩ đó, bọn hắn đã có lời hứa hẹn nào đâu chứ?
Đôi chân lê bước, gã có cảm giác trên người là chục cân gánh nặng.
Ngồi trên chiếc xe của mình, tay phải Phương Lâm vặn ga lao nhanh ra khỏi tầng hầm, hắn xoay người lại, mắt ngước nhìn lên căn phòng trên cao.
Hắn có cảm giác…ở phía trên đó…cũng có một bóng người đang nhìn về hắn.