Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 390




Sau khi Triệu Hùng tránh được đòn tấn công của anh em nhà họ Đổng, anh dùng một chiêu “vô ảnh tiên” đánh về phía hai người họ.

Trong phút chốc, hai anh em nhà họ Đổng đã ôm lấy đỉnh đầu của mình và bắt đầu gào thét.

Hai người căn bản không nhìn rõ kỹ thuật đánh roi của Triệu Hùng, chỉ nghe thấy mấy âm thanh giòn giã “bốp! bốp!” vang lên.

Thắt lưng của Triệu Hùng đã tặng cho hai anh em nhà họ Đổng mấy vết máu trên gương mặt.

Trang Đồng Phú ở một bên nhìn thấy thế thì hơi cau may.

Anh ta là người có tu vi nằm trong danh sách bầu trời, vì thế vừa nhìn đã có thể nhìn thấu thực lực của Triệu Hùng. Không ngờ là, Triệu Hùng vẫn còn trẻ tuổi như thế mà đã là người có tu vi nằm trong địa bảng. Hơn nữa, trong kỹ thuật đánh roi của Triệu Hùng, sức gió đánh ra rất mạnh. Dường như trong cơ thể của anh có một cỗ nội lực rất mạnh mẽ.

Lẽ… lẽ nào tên nhóc này đang cố gắng che giấu thực lực?

Lý Thanh Tịnh không biết võ công, cô sợ nhất là nhìn thấy người khác đánh nhau. Cô bị dọa sợ đến mức không dám mở mắt nhìn, sau khi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Hùng đang vung vẩy chiếc roi da trong tay một cách đầy tiêu sái, đánh nhau một cách quyết liệt với anh em nhà họ Đổng.

Anh em nhà họ Đổng cầm con dao ngắn trong tay, năm lần bảy lượt muốn tấn công về phía trước. Nhưng lần nào cũng bị Triệu Hùng đánh lại. Đến mức con dao ngắn trong tay hai người cũng rơi xuống mấy lần, cơ thể hai người họ càng giống với một cái xác roi, đã bị quất vô số cái vào người.

Sau khi hai anh em nhà họ Đổng sử dụng con dao ngắn trong tay, Triệu Hùng liên tiếp sử dụng ba chiêu “liên hoàn tiên”, một roi rồi lại một roi liên tục quất về phía anh em nhà họ Đổng.

Đánh đến mức hai người họ nát da lòi xương, cuối cùng bị Triệu Hùng dùng roi da cuộn thành một đống, rồi quất xuống đất.

Chưa đầy hai phút sau, Triệu Hùng đã dễ dàng đánh bại anh em nhà họ Đổng.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ. Cô không ngờ Triệu Hùng luyện võ hàng ngày, hiện giờ võ công của anh đã cao cường đến như thế, ngay cả Đặng Gia Hân cũng không khỏi nhìn anh với cặp mắt khác. Nếu như cô ta thực sự đánh nhau với Triệu Hùng mà muốn thắng được anh, ít nhất cũng phải đánh trên trăm chiêu.

Lần này Trang Đồng Phú quả thực là được ăn cả ngã về không, nếu như không thể ép Triệu Hùng giao ra chiếc nhẫn ở trên người mà quay trở lại, thì sẽ rất khó ăn nói.

Anh ta nói với người đang cầm cây côn lửa ở bên cạnh: “Khỏa Phu, cậu đi xử lý anh ta đi!”

Người được gọi là Khỏa Phu đó trước kia là một đầu bếp. Kỹ năng sử dụng côn bằng một tay vô cùng điêu luyện.

Tất nhiên, thời nay cũng không khác gì thời cổ đại. Cho dù có võ công lợi hại đến đâu thì cũng khó chống lại việc không có tiền.

Ở trên mạng, tập đoàn Hắc Mộc vẫn luôn là cao thủ của “bảng võ thần”, sở hữu rất nhiều người có năng lực. Không khó để có thể nhận ra dã tâm của bọn họ.

Người được gọi là Khỏa Phu là một cao thủ địa bảng, chỉ có điều thứ hạng của hắn ta không được cao cho lắm.

Địa bảng có tất cả 895 người, người này đứng ở khoảng thứ 700.

Một cao thủ của Địa bảng đủ khả năng để làm cho một thế lực có thể xưng bá một phương.

Trang Đồng Phú mang đến nhiều người như thế, cũng chỉ có ba người là cao thủ Địa bảng mà thôi.

Vũ khí mà Khỏa Phu sử dụng là côn, Triệu Hùng sử dụng là roi da.

Một cái là vũ khí mềm, còn một cái là vũ khí cứng.

Hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp xông lên đánh nhau.

Chỉ thấy cây côn ngắn trong tay Khoả Phu xoay tít như cối xay gió, chiếc côn lập tức đánh về phía phần đầu của Triệu Hùng.

Một trận gió lớn ập tới, Triệu Hùng không dám manh động, nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của đối phương.

Anh tránh đi rất nhanh, đòn tấn công của đối phương cũng rất nhanh.

Không đợi anh đứng vững, cây côn ngắn trong tay Khỏa Phu đã đánh tới một lần nữa.

Độ dài của cây gậy này ước chừng khoảng hơn 1 mét, nhanh như chớp đánh về phía vị trí mà Triệu Hùng đang đứng.

Triệu Hùng nhanh chóng quấn roi da thành một quả bóng, chờ cây côn ngắn của đối phương đánh đến. Anh dùng roi da trong tay quấn chặt cây côn ngắn của đối phương. Hai người đọ sức cùng lúc, dưới chân cũng không hề nhàn rỗi, cả hai đều nhanh chóng đạp ra mười mấy bước.

Sau khi cây côn ngắn thoát khỏi chiếc roi da, hai người cũng nhanh chóng tách ra. Cơn đau âm ỉ truyền đến từ dưới chân của cả hai.

Hai người cố gắng chịu đựng cơn đau, ai cũng không cau mày lấy một cái.

Đây cũng là việc Triệu Hùng luyện võ luôn tưởng rằng, cứ dốc toàn lực ra để học kỹ thuật đánh roi mà ông cụ Khổng dạy.

Cũng may, mấy ngày trước, ngày nào anh cũng luyện tập chiến đấu với Trọng Anh. Kinh nghiệm thực chiến cũng tương đối phong phú, vì vậy khi đối đầu với Khỏa Phu cũng không bị yếu thế.

Nếu cả hai muốn phân rõ thắng thua, ít nhất phải đánh hai trăm chiêu trở lên.

Trang Đồng Phú có chút mấy kiên nhẫn, anh ta đã nhìn ra Triệu Hùng và Khỏa Phu ngang tài ngang sức với nhau. Liền chậm rãi bước đến gần Đặng Gia Hân và Lý Thanh Tịnh.

Sau khi Triệu Hùng đánh ra ba chiêu của “đơn tiên cái đỉnh”, ép cho Khỏa Phu phải lùi về phía sau, bóng dánh anh lóe lên một cái đã xuất hiện ở trước mặt Trang Đồng Phú.

“Có tôi ở đây, anh đừng hòng động vào vợ của tôi.” Triệu Hùng mệt đến mức phải thở dốc, anh thở từng hơi lớn, cố gắng khôi phục lại hơi thở của mình.

Trang Đồng Phú nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Anh không phải đối thủ của tôi. Đó là sự thực, anh mau giao ra chiếc nhẫn của nhà họ Triệu. Nếu không, anh và vợ anh đều sẽ chết ở đây.”

Lý Thanh Tịnh không ngờ rằng, chiếc nhẫn mà Triệu Khải Thời đưa cô lại quan trọng đến thế.

Cô vô thức chạm vào túi áo mình, hành động này của cô đã bị ánh mắt sắc bén của Trang Đồng Phú phát hiện ra.

Bóng dáng của Trang Đồng Phú lóe lên một cái, lách qua Triệu Hùng, sau đó vươn tay bắt lấy Lý Thanh Tịnh.

Đặng Gia Hân kịp thời giơ bàn tay ra.

Bốp!

Đặng Gia Hân bị Trang Đồng Phú đẩy lùi năm, sáu bước liên tiếp, rồi mới có thể ổn định lại. Mà Trang Đồng Phú chỉ hơi lắc lư một chút.

Đây chính là sự khác biệt về thực lực giữa cao thủ của Thiên bảng và Địa bảng.

Triệu Hùng vung sợi roi da trong tay lên, đánh về phía sau đầu của Trang Đồng Phú.

Sau lưng Trang Đồng Phú giống như mọc thêm mắt, lập tức bắt được sợi roi da trong tay Triệu Hùng.

Anh ta chậm rãi xoay người lại, không thấy cách mà anh ta dùng lực, nhưng lại có thể toát ra một luồng năng lượng ngang bằng với lực đánh của Triệu Hùng.

Hai mắt Trang Đồng Phú lạnh như băng, nói: “Tôi đã nói rồi, anh không phải là đối thủ của tôi đâu!” Vừa nói, vừa dùng lực vào tay, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, roi da trong tay Triệu Hùng đã đứt thành nhiều đoạn.

Triệu Hùng giỏi nhất chính là kỹ năng đánh roi, lúc này giống như là đã đánh mất vũ khí trong tay.

“Thứ mà anh luyện là kỹ năng đánh roi, không còn roi da, thì chẳng khác nào thực lực hao tổn rất lớn! Khỏa Phu, giao cho cậu đấy!”

Người được gọi là Khỏa Phu trả lời một tiếng: “Vâng!”, sau đó cây côn ngắn trong tay hắn ta lần nữa chiến đấu với Triệu Hùng.

Cũng may là, kỹ năng mà Triệu Hùng học được khi luyện tập cùng Trọng Ảnh có ích vào lúc này. Anh không dám đối đầu trực diện với Khỏa Phu, vừa đánh vừa né. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, tại sao Trần Văn Sơn vẫn chưa đến?

Nếu như hôm nay không có Trần Văn Sơn, vậy thì chỉ sợ rất khó có thể sống sót mà rời khỏi đây.

Đều trách bản thân anh bất cẩn, không tìm hiểu rõ ràng về Tập đoàn Hắc Mộc đã tự ý hành động.

Trang Đồng Phú vứt Triệu Hùng sang một bên, chậm rãi bước về phía Đặng Gia Hân và Lý Thanh Tịnh.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh nói: “Mau giao thứ đó ra đây!”

“Thứ gì? Tôi không biết anh đang nói gì?” Lý Thanh Tịnh bị dọa tới mức sắc mặt trở lên trắng bệch, không biết nên làm thế nào cho tốt.

Đặng Gia Hân bảo vệ trước mặt Lý Thanh Tịnh, nói với Trang Đồng Phú: “Anh là người của danh sách bầu trời, vậy mà lại đi đối phó với một người không biết võ công, anh không biết ngại sao?”

“Trong từ điển của tôi, không có từ ngại, chỉ có có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không mà thôi. Nếu như hôm nay các người không giao nhẫn ra. Thì những người ở đây hôm nay, tất cả đều phải chết!”

Đặng Gia Hân là người trong giang hồ, căn bản không sợ chết.

Nếu như cô ta sợ chết thì đã không đi học võ công làm gì.

Một khi đã học võ công, thì cũng giống như người đã lên võ đài, sớm muộn gì cũng phải chết.

Trang Đồng Phú nhìn chằm chằm Lý Thanh Tính nói: “Cô xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu như không giao nhẫn ra đây, thì đừng có trách tôi làm ra những hành động không đứng đắn với cô? Có khả năng tôi sẽ lục soát người cô đó!”

Lý Thanh Tịnh tức giận mắng Trang Đồng Phú: “Vô sỉ, hạ lưu!”

“Hừ! Vậy thì đừng có trách tôi.”