Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 389




Sau khi Triệu Hùng gọi điện cho Đặng Gia Hân thì lập tức bấm số gọi cho Triệu Văn Sơn, nói cho anh ta biết mình gặp nguy hiểm, để anh ta chạy nhanh tới cũng phát luôn vị trí cho anh ta biết.

Lý Thanh Tịnh thấy có người cả gan cản đường thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Nhưng nghĩ tới Triệu Hùng ngay sau mình nên sợ hãi cũng dần tiêu tán đi mất.

Triệu Hùng dừng lại bên cạnh xe Đặng Gia Hân, thấy trước sau đều bị cản đường.

Nếu chỉ một mình anh, chỉ cần anh ở trên xe là anh sẽ có cách bỏ lại những người này. Nhưng Đặng Gia Hân lại không giống như vậy, mặc dù võ công của cô ta không yếu nhưng với kỹ thuật lái xe của cô ta lại tránh không khỏi có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Triệu Hùng không muốn bà xã mình gặp nguy hiểm, dự định đến lúc cần thiết sẽ đưa bà xã Lý Thanh Tịnh lên xe của mình. Chắc chắn những người kia thấy mình chạy đi sẽ không làm khó Đặng Gia Hân.

Sau khi xuống xe, Triệu Hùng đi tới đứng bên cạnh Lý Thanh Tịnh, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay mềm mại trơn nhẵn như cây cỏ mềm của cô.

"Thanh Tịnh, đừng sợ! Có anh ở đây, không ai có thể làm em bị thương."

Giọng điệu của Triệu Hùng không lớn, nhưng mỗi chữ đều rót mạnh vào lòng tin của Lý Thanh Tịnh.

Một loạt người mặc áo đen mang kính râm đi tới, phía trước có mười người, phía sau có sáu người. Tất cả là có mười sáu người.

Dẫn đầu là Trang Đồng Phú người của tập đoàn Hắc Mộc.

Nhìn thấy tất cả mười sáu người, trong lòng Trần Hùng hơi trầm xuống. Anh từng nghe Trần Văn Sơn nói, Trang Đồng Phú này là cao thủ xếp hạng 65 trên Thiên Bảng.

Bên trong nhóm mười sáu người này có ba người là cao thủ Địa Bảng, cho dù những người khác là tay chân bình thường cũng khiến Triệu Hùng than nhẹ một tiếng.

Cho dù có Trọng Ảnh ở đây cũng chưa chắc đánh thắng Trang Đồng Phú, huống chi bên cạnh còn có người nhiều nhìn chằm chằm như vậy.

Trang Đồng Phú tên hiệu là Sói đen.

Trần Văn Sơn nói anh ta là kẻ lòng dạ độc ác!

Triệu Hùng vừa cảnh giác vừa che chở Lý Thanh Tịnh ra sau lưng.

Trang Đồng Phú vừa đi lên vừa nhìn Triệu Hùng rồi cười khinh: "Triệu Hùng đúng không?"

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Trang Đồng Phú hỏi: "Anh là ai?"

"Sói đen, chắc có lẽ là anh chưa từng nghe qua danh hiệu của tôi nhỉ?"

"Cao thủ Thiên Bảng. Anh chính là Trang Đồng Phú."

Trang Đồng Phú giật nảy mình, nhiều năm như vậy anh ta không có chấp hành nhiệm vụ nào trên giang hồ. Không nghĩ tới, vậy mà còn có người nhận ra anh ta sớm tới vậy.

"Anh biết tôi sao?" Trang Đồng Phú nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng hỏi.

"Đã từng nghe qua!"

Trang Đồng Phú gật nhẹ đầu nói: "Tôi cũng không muốn làm khó các người. Chỉ cần các người giao ra một vật, tôi lập tức thả các người."

Triệu Hùng nghĩ một chút liền biết nhưng cố tình giả vờ hồ đồ hỏi: "Anh muốn chúng tôi giao ra vật gì?" Vừa nói vừa sờ sờ lên chiếc nhẫn nạm ngọc mà bố Triệu Khải Thời cho Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh ngầm hiểu, mượn thân thể Triệu Hùng che chắn, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn xuống, bỏ vào trong túi áo.

Lúc Triệu Khải Thời cho Lý Thanh Tịnh cái nhẫn này cũng đã nói rõ với cô. Chiếc nhẫn này sẽ đem đến vận may cho cô nhưng không ngờ tới sẽ có người đánh chủ ý lên chiếc nhẫn này.

Trang Đồng Phú không có chú ý động tác nhỏ giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, cứ nhìn thẳng vào Triệu Hùng rồi nói: "Giao chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Triệu ra, thì tôi sẽ thả các người đi."

"Nhẫn gia truyền?"

Triệu Hùng giơ mười đầu ngón tay của mình lên nói với Trang Đồng Phú: "Người anh em, anh tìm nhầm người rồi? Xưa này tôi không có đeo nhẫn hay đồng hồ. Hơn nữa tôi cũng không biết nhà họ Triệu có nhẫn gia truyền gì đó."

"Thằng nhóc, bớt giở trò với tôi đi. Chúng tôi có thể tìm tới anh thì đã sớm điều tra qua nhà họ Triệu, chắc chắn chiếc nhẫn trên tay của anh. Trong sinh nhật của bà cụ Đào, tôi chỉ mới chuẩn bị cho anh món khai vị thôi, bây giờ mới là món chính đây. Tôi đã thăm dò qua những chuyện của anh, anh không cần hy vọng xa vời là sẽ có người nào cứu anh vào đêm nay đâu."

"Tôi không có nhẫn, anh kêu tôi đem ra tôi làm sao đem ra được! Nếu anh thích tranh sức vàng bạc đeo tay, cùng lắm thì tôi ra tiệm vàng mua mấy chiếc tặng cho anh."

"Hừ! Còn ở đó giả ngây giả dại với tôi, xem ra không cho anh ăn khổ thì anh không chịu nghe lời mà."

Đặng Gia Hân muốn ra mặt nhưng lại bị Triệu Hùng quát cho dừng lại.

Đặng Gia Hân là cao thủ trong top 50 vị trí đầu của Địa Bảng, thực lực trên mình. Triệu Hùng muốn thử công phu của mình tiến bộ tới mức độ nào rồi. Anh thấy có lẽ mình cũng đã từ Nhân Bảng tiến vào tu vi Địa Bảng, chỉ là không biết xếp hạng ở đâu trong Địa Bảng.

"Gia Hân để tôi tới! Cô thay tôi bảo vệ Thanh Tịnh."

Đặng Gia Hân "Ừm!" một tiếng, che chở Lý Thanh Tịnh đi về phía sau.

Vẻ mặt Lý Thanh Tịnh lo lắng nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, mỗi ngày anh đi luyện công là muốn bảo vệ tốt cho hai mẹ con em. Nên anh tuyệt đối không được nuốt lời, nếu không em sẽ hận anh!"

Cô cố ý nói phép khích tướng với Trần Hùng, mục đích biến tướng chính là cổ động Triệu Hùng cố lên.

"Yên tâm đi Thanh Tịnh! Có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương được em." Anh nói xong thì rút dây lưng da cá sấu bên hông ra.

Trang Đồng Phú và các anh em nhà họ Đồng giống như không nghĩ tới, Triệu Hùng vậy mà dùng dây lưng làm vũ khí.

Có rất ít người có thể dùng loại binh khí mềm dẻo như roi, loại binh khí này vô cùng khó luyện. Ít nhất nó là một loại công cụ hình pháp. Sau này bị một số võ sĩ luyện thành võ công độc môn.

Anh em nhà họ Đồng dáng dấp giống nhau, xem ra là anh em song bào thai.

Triệu Hùng cũng không rõ đâu là Đồng anh, đâu là Đồng em. Rút roi da ra lắc lắc một cái, nói với hai người họ: "Lấy binh khí của mấy người ra đi!"

Đồng Đại Hòa và Đồng Các Tân lộ ra vũ khí là dao găm, dao giống như bộ xương, ước chừng khoảng ba mươi xăng, tạo hình quái dị. Xem ra là sản phẩm chế tạo riêng.

Triệu Hùng là roi, tổng cộng chia làm chín thức.

Bên trên chia làm ba thức, bên trong chia làm ba thức bên dưới chia làm ba thức, còn một người khác là đại chiêu quần công.

Anh đi theo ông cụ Khổng Côn Bằng luyện công đã nhiều ngày, tiên pháp đã luyện vô cùng thành thục, chỉ là dưới lửa và nội lực bên trong còn chưa thể nào so sánh với ông cụ Khổng.

Ông cụ Khổng từng nói qua với Triệu Hùng, trong cơ thể anh có một luồng nội lực chưa khai phá ra được.

Đây là sư phụ của Triệu Hùng dạy anh ta cách đả tọa luyện công. Chỉ là anh còn chưa hiểu rõ nên đem luồng nội lực này chuyển hóa hoàn toàn thành cương khí, hình thành chính lực chiến đấu.

Anh em nhà họ Đồng im lặng ít nói, hai người lộ ra dao găm thì nhanh chóng lướt về phía Triệu Hùng như sấm sét.

Hai người chỉ là cao thủ Nhân Bảng, là Trang Đồng Phú dùng để thăm dò thực lực Triệu Hùng mới cố ý phái hai người ra.

Trang Đồng Phú biết Triệu Hùng là người luyện võ, chỉ là không biết công phu phát minh ra sau này đã đạt tới trình độ nào thôi.

Tốc độ của anh em nhà họ Đồng rất nhanh, đảo mắt là đã tới bên cạnh Triệu Hùng.

Đao ngắn dùng để đấu cận chiến mà Triệu Hùng lại dùng tiên pháp thì nhất định phải giữ vững khoảng cách nhất định. Một khi bị đối thủ cuốn lấy thì rất khó phát huy uy lực của tiên pháp.

Cũng may, trong khoảng thời gian anh đi theo Trọng Ảnh luyện khinh công, nên có thu hoạch nhất định. Cộng thêm bên trên mỗi ngày đều chạy bộ sớm luyện công.Dưới tình huống quan trọng thân pháp của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, thế này mới có thể nhẹ nhàng tránh đi tập kích của anh em họ Đồng.