Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 391




Trang Đồng Phú sáp lại gần Đặng Gia Hân và Lý Thanh Tịnh, dùng vẻ mặt hung hăng như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Tịnh nói: “Đưa ra đây!”

Lý Thanh Tịnh nấp sau lưng Đặng Gia Hân, bị ánh mắt của Trang Đồng Phú dọa đến run rẩy, cố tỏ vẻ trấn định nói: “Tôi không có!”

“Vậy cô đừng trách tôi lục soát người cô đấy nhé!”

Khóe miệng Trang Đồng Phú hiện lên ý cười xấu xa, mau chóng nhoài người sang, bàn tay như móng vuốt đại bàng, bắt lấy Lý Thanh Tịnh.

“Móng vuốt đại bàng!”

Đặng Gia Hân giật mình kinh ngạc, vội vàng đẩy Lý Thanh Tịnh ra sau, nhào người ra che chắn.

Trang Đồng Phú có biệt danh là ‘Sói đen’, nhưng mà công phu thật sự của anh ta lại là ‘móng vuốt đại bàng’.

Kiểu ‘móng vuốt đại bàng’ này là nói đến công phu trên ngón tay, trước khi luyện công đã được ngâm một loại thuốc nước đặc biệt, mài ra từng lớp từng lớp da chai cứng trên đầu ngón tay. Chỉ cần cào xuống một nhát, là có thể trực tiếp cào rách lớp vỏ cây, hoặc đâm thẳng vào trong cơ thể.

Đặng Gia Hân vung nắm tay chống cự, hai người giao đấu chưa được đến năm chiêu, cánh tay của cô ta đã bị Trang Đồng Phú cào rách.

Cánh tay trái của Đặng Gia Hân đang rỉ máu, thật không ngờ Trang Đồng Phú lại lợi hại đến vậy.

Lý do Trang Đồng Phú được gọi là ‘Sói đen’, bởi vì bản chất anh ta tàn nhẫn như một con sói.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Đặng Gia Hân vì cô mà bị thương, trong lòng kinh hãi không thôi.

Những kẻ này đều nhằm vào chiếc nhẫn, điều này càng thể hiện rõ mức độ quan trọng của chiếc nhẫn. Chưa đến thời khắc cận kề cái chết, cô không có ý định giao chiếc nhẫn ra.

Triệu Hùng giao đấu với kẻ được gọi là Khỏa Phu, bị mất thắt lưng làm vũ khí, liên tục thất thế bất lợi!

Cuối cùng bị Khỏa Phu tìm được cơ hội, đánh một gậy vào ngực Triệu Hùng.

Triệu Hùng bị đánh ngã gục xuống bên cạnh Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng giống như con cá nhảy bật người dậy, lồng ngực ẩn nhẫn đau đớn. Trong lòng thầm lo lắng, tại sao Trọng Ảnh vẫn chưa ra tay trợ giúp? Còn có Trần Văn Sơn, nếu còn không đến thì không chống đỡ được nữa rồi.

Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi han Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh không sao chứ?”

“Không sao! Nếu không phải do thắt lưng của anh bị đứt, tên nhóc này không phải đối thủ của anh.” Triệu Hùng tự tin nói.

Bởi vì lúc này là tiết trời cuối thu, Lý Thanh Tịnh mặc một chiếc áo khoác có dây lưng mảnh buộc ngang hông.

Cô lập tức nảy ra một ý tưởng, tháo chiếc thắt lưng quanh eo xuống ném cho Triệu Hùng.

“Anh dùng cái này đi!”

Triệu Hùng nhận được chiếc dây lưng, sắc mặt tỏ rõ mừng rỡ.

Có chiếc dây lưng này, mặc dù không lợi hại bằng dây thừng, nhưng vẫn tốt hơn so với tay không đánh giặc nhiều!

Trong thực tế chiến đấu, coi trọng từng phân một, ngắn hơn một phân nguy hiểm hơn một phần, dài hơn một phần mạnh mẽ hơn một phần!

Khỏa Phu thấy trong tay Triệu Hùng có thêm một chiếc thắt lưng, gầm lên một tiếng lao về phía Triệu Hùng, nhấc gậy nhằm vào đầu Triệu Hùng đánh tới.

Triệu Hùng xoay người tránh được, thắt lưng trong tay lập tức vung lên, ‘bốp!’ một tiếng, quất thẳng lên mặt Khỏa Phu.

Trên mặt Khỏa Phu lập tức truyền tới cơn đau nóng rát, nắm chặt gậy sắt trong tay, lại lao về phía Triệu Hùng một lần nữa.

Trang Đồng Phú không hề quan tâm đến trận chiến giữa Triệu Hùng và Khỏa Phu, xung quanh anh ta có rất nhiều cao thủ, căn bản không thèm để ý nhiều đến cuộc chiến này.

Trang Đồng Phú lại tấn công Đặng Gia Hân một lần nữa.

Đặng Gia Hân cũng mặc kệ vết thương trên tay, ‘pặc’ một tiếng nhào lên trước nghênh đón.

Không quá mười chiêu, liền bị Trang Đồng Phú vặn ngược cánh tay, bóp chặt cổ.

Trang Đồng Phú siết chặt cổ họng Đặng Gia Hân, nhìn chằm chằm về phía Lý Thanh Tịnh rồi lạnh lùng nói: “Cô Thanh Tịnh, giao nhẫn ra đi, bằng không, tôi sẽ bóp chết cô ta ngay lập tức.”

Đặng Gia Hân bị Trang Đồng Phú bóp cổ đến trợn trắng hai mắt, Lý Thanh Tịnh không hề nghi ngờ, nếu cô không đồng ý theo yêu cầu của Trang Đồng Phú, anh ta nhất định sẽ bóp cổ Đặng Gia Hân cho đến chết.

Mặc dù Đặng Gia Hân chỉ là nhân viên của mình, nhưng cả hai tâm đầu ý hợp, thân thiết như chị em!

Lý Thanh Tịnh là người tâm tư lương thiện, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Đặng Gia Hân vì mình mà chết.

Đặng Gia Hân khó khăn thốt ra vài chữ từ trong cổ họng, “Thanh Tịnh, cô... cô mặc kệ tôi.”

Tay Trang Đồng Phú lại tăng thêm vài phần lực đạo, hai mắt Đặng Gia Hân càng trừng lớn thêm, đến mức hô hấp có thể ngừng trệ bất cứ lúc nào, ngay cả nói cũng không thể nói được.

“Có đưa hay không?” Trang Đồng Phú nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh lạnh giọng hỏi.

Lý Thanh Tịnh nói với Trang Đồng Phú: “Anh đừng làm hại cô ấy, tôi sẽ đưa nó cho anh!” Nói xong, cô thò tay đút vào trong túi áo.

“Cô tốt nhất không nên lừa tôi, nếu không tôi sẽ bóp chết cô ta ngay lập tức!” Trang Đồng Phú uy hiếp Lý Thanh Tịnh.

Trong túi của Lý Thanh Tịnh, ngoài trừ chiếc nhẫn cô vừa cởi ra, còn có một đồng bạc năm xu.

Đồng xu này lúc đầu để trong ngăn kéo trong phòng làm việc của cô, lúc cô rảnh rỗi nhàn việc, thấy đồng xu này được in phát hành từ những năm đầu, có giá trị sưu tầm, nên định mang về nhà bỏ vào con heo đất ở nhà.

Cô vừa chạm vào đồng xu, lập tức ném nó ra sau lưng Trang Đồng Phú, sau đó hét lên: “Lấy đi!”

Trang Đồng Phú thuận thế đẩy sau lưng Đặng Gia Hân một cái, cả người bật ra ngoài, đón lấy đồng xu mà Lý Thanh Tịnh vừa mới ném ra.

Đặng Gia Hân phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe khắp người Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh không quan tâm chuyện này, đỡ lấy Đặng Gia Hân, quan tâm hỏi han: “Gia Hân, cô có sao không?”

Sắc mặt Đặng Gia Hân trắng bệch, yếu ớt nói: “Không sao, không chết được! Thanh Tịnh, sao cô lại đưa nhẫn cho hắn?”

Lý Thanh Tịnh chớp mắt với Đặng Gia Hân, Đặng Gia Hân linh động, lập tức hiểu ra thứ mà Lý Thanh Tịnh ném ra không phải là thứ mà Trang Đồng Phú thực sự muốn.

Sau khi ném đồng xu ra, Lý Thanh Tịnh vốn tưởng rằng Trang Đồng Phú sẽ dẫn theo thuộc hạ của mình đi tìm một hồi lâu. Không ngờ, đồng xu ném ra lại bị Trang Đồng Phú bắt được.

Trang Đồng Phú bóp đồng xu trong tay, sắc mặt tối đen đi về về phía Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân, lạnh lùng nói: “Dùng đồng xu lừa gạt tôi. Tôi đã cho các người một cơ hội, là các người không biết quý trọng! Lên hết cho tôi, giết sạch không chừa một ai!”

Đúng lúc này, một chiếc ô tô mạnh mẽ lao tới, húc thẳng vào chiếc xe đang chặn đường phía sau.

Phần đầu xe đã biến dạng, nhưng vẫn không ngừng lao vào chiếc xe của đối phương.

Sau khi dừng xe, Trọng Ảnh nhanh chóng lao người bay ra, nhảy vào trong đám người, không thèm hỏi han một lời lao thẳng vào trong đám người bắt đầu đánh đấm.

Trọng Ảnh lấy một chọi sáu, không hề khoan dung nhượng bộ.

Triệu Hùng bên này đang căng thẳng, tính thấy phía Trang Đồng Phú bên kia vẫn còn đến mười tên. Mặc dù đã đả thương anh em nhà họ Đổng, chỉ còn tám người còn khả năng chiến đấu. Nhưng mà Đặng Gia Hân bị thương, một mình Triệu Hùng không thể đối phó với nhiều người như vậy.

Đúng vào lúc này, giữa không trung đột nhiên phát ra tiếng ‘kẹt kẹt’ trầm thấp.

Vào giữa đêm khuya mờ ám như thế này, nghe thật nổi cả gai ốc.

Đoạn đường này là con đường duy nhất dẫn đến Lâm Phủ Gia Viên, nhưng không biết vì sao đèn đường lại bị hỏng.

Tất nhiên đám người Trang Đồng Phú không tránh khỏi liên can tới chuyện này.

Một cái bóng đen xẹt qua trước mắt Lý Thanh Tịnh, vươn tay túm lấy cổ áo của cô, lôi cô rời đi.

Trước mắt, có thể chắc chắn chiếc nhẫn đang ở trong người của Lý Thanh Tịnh.

Nhìn Lý Thanh Tịnh bị người khác bắt đi.

Trang Đồng Phú giật mình sửng sốt, Triệu Hùng lại cảng hoản loạn thất sắc, hét về phía bóng đen: “Bỏ vợ tao ra!” Vung tay một cái đánh bay Khải Phu, tung người nhảy lên đuổi theo bóng đen đằng trước.

Trang Đồng Phú ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Nhanh chóng xử lý hai kẻ này đi, rồi đi theo!”

Nói xong, bật người phóng đi, đuổi theo phía trước.