*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được rồi, Võ Nhi, chúng ta đi”, Hàn Tông Khôn hắng giọng, tức giận dẫn đoàn người nhà họ Hàn bỏ đi.
“Cắt, đợi lát nữa nhà họ Tần Thị làm khó, tôi xem các người còn dám như thế nữa không?”
“Đúng vậy, mối quan hệ của Đinh Dũng và nhà họ Hàn thân thiết như vậy, nhà họ Tần Thị nhất định sẽ không tha cho nhà họ Hàn đâu, lát nữa tôi xem xem lão già này bị sỉ nhục thế nào”.
Sau khi nhìn theo bóng người Hàn Tông Khôn rời đi, mấy người kia sợ hãi vì uy thế của Hàn Thành Võ nên mới xôn xao thảo luận.
Trong số những người này không có quá nhiều người luyện võ, đối mặt với Hàn Thành Võ, bọn họ đương nhiên không dám nhiều lời, một khi bị Hàn Thành Võ nhằm vào thì mất còn nhiều hơn được. Thế nhưng bọn họ xôn xao bàn tán sau lưng nhà họ Hàn lại không sợ nhà họ Hàn, vì dù sao cho dù nhà họ Hàn không vui thì cũng chẳng thể làm gì bọn họ.
“Bố, những người này quả không ra làm sao”, Hàn Thành Võ đi theo sau Hàn Tông Khôn, nghiến răng, nói: “Tên nào tên nấy đúng là dạng gió chiều nào che chiều nấy”.
“Được rồi, thực lực của nhà họ Tần Thị không phải con chưa nghe nói tới, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?”, nghe Hàn Thành Võ nói vậy, Hàn Tông Khôn trợn mắt, lên tiếng nạt nộ.
Ai ngờ cậu con trai trước nay chưa bao giờ cãi lại ông ta thì nay lại lẩm bẩm: “Đinh Dũng lại dám. Nhà họ Tần Thị có mạnh thế nào đi nữa thì tay sao có thể vươn tới thành phố Kim Châu được? Sợ gì chứ?”
“Hỗn láo, im miệng cho ta”, Hàn Tông Khôn vội nhìn xung quanh, thấy mọi người không chú ý đến mình thì mới trợn mắt với Hàn Thành Võ, hạ giọng nói: “Con muốn hại cả nhà họ Hàn à? Phải xem đây là đâu chứ? Đừng nói là chúng ta, cho dù là nhà họ Thiết cũng không dám đụng đến nhà họ Tần Thị đâu”.
“Bố, con biết rồi”, nghe bố mình nói vậy, Hàn Thành Võ dù vẫn nhìn với ánh mắt không khuất phục nhưng vẫn gật đầu: “Vậy lát nữa Đinh Dũng tới, người nhà họ Tần Thị gây khó dễ thì chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Đứng bên quan sát, không phạm vào ai”, Hàn Tông Khôn đảo mắt nhìn người của mình một lượt, hạ giọng nhắc nhở: “Lát nữa không ai được nói năng linh tinh, nhìn ánh mắt của tôi hành sự”.
Đúng lúc này, Đinh Dũng và Thiết Vô Cực cũng đang trên đường đến, cả hai người trên cả đoạn đường đi nói về chuyện vào trong đỉnh Lạc Hà, không ai nhắc tới chuyện nhà họ tần Thị, nhưng Đinh Dũng lại cảm nhận được, trước và sau xe của mình có vài người ở tầng võ sĩ Đỉnh Phong, cũng không biết Thiết Vô Cực đưa theo nhiều người đi như vậy rốt cục muốn làm gì.
“Người nhà họ Trương đến rồi”, trong sảnh khách sạn, cũng không biết ai nói lên câu này trước khiến tất cả mọi người nghe xong đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa.
Trương Thiệu Thích đỡ Trương Bồi Sơn đi tập tễnh bước vào. Cả hai người không dẫn theo vệ sĩ và hộ vệ, vừa vào đến cửa đã bị cả đám người vây quanh.
“Ấy, Đinh Dũng cũng không ở nhà họ Trương”, khi người ta thấy nhà họ Trương chỉ có Trương Thiệu Thích và Trương Bồi Sơn thì tất cả đều sững sờ.
Bọn họ vẫn tưởng trước đó Đinh Dũng đại diện cho nhà họ Trương tới tham gia yến tiệc, và Đinh Dũng còn là tên ở rể của nhà họ Hàn thì lần này, nếu không ở trong đội nhà họ Hàn, Đinh Dũng nhất định sẽ ở đội nhà họ Trương. Nào ngờ Đinh Dũng lại không hề xuất hiện trong đội của gia tộc nào cả.
“Tên này chắc chắn sợ nên không dám đến rồi”, bên dưới không ai hoài nghi nữa, cho rằng Đinh Dũng chắc chắn đã sợ rồi.
Thế nhưng cũng có người cho rằng cách làm của Đinh Dũng là đúng: “Theo tôi thấy, người ta mới là người sáng suốt, rõ ràng biết đến để tìm cái chết thì ai mà ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết bao giờ?”
“Các người đang nói gì thế hả?”, thấy có người nhắc tới tên Đinh Dũng, Trương Bồi Sơn khó chịu lên tiếng.
Trương Thiệu Thích cũng nhìn về phía này. Đinh Dũng đối với bố con bọn họ ân trọng như núi, nếu Đinh Dũng gặp phải chuyện gì thì đừng nói là Trương Bồi Sơn, cho dù là Trương Thiệu Thích thì cũng đứng về phía Đinh Dũng vô điều kiện.
“Người nhà họ Tần Thị đến rồi?”, Trương Thiệu Thích nhìn tôi độc.
Nếu như không phải người nhà họ Tần Thị tới, vả lại còn nói gì đó thì những người của các gia tộc này có lẽ sẽ không như vậy. Nghĩ tới đây, Trương Thiệu Thích lại hắng giọng, điềm tĩnh nói: “Cậu Đinh sao có thể sợ cái gọi là nhà họ Tần Thị được, mọi người tốt nhất bớt chuyện đi, nếu không lại chuộc hoạ vào thân đấy”.
Nói xong những lời này, Trương Thiệu Thích đỡ Trương Bồi Sơn đi vào trong.
Những người xung quanh nghe vậy, không những không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại càng tin rằng Đinh Dũng đã sợ, nếu không thì sao có thể không tới được?
Nếu đúng như Trương Thiệu Thích đã nói. Đinh Dũng căn bản không sợ nhà họ Tần Thị, vậy thì sao giờ này Đinh Dũng còn chưa xuất hiện, nhưng chỉ cần là người bình thường bị nói những lời sỉ nhục thế này thì e rằng sẽ không thể nhẫn nhịn nổi.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, nhưng Đinh Dũng vẫn không hề xuất hiện. Một số người vốn cho rằng Đinh Dũng sẽ không biết sợ là gì thì lúc này cũng bắt đầu lắc đầu.
Cái tên Đinh Dũng gần như được người ta nhắc đến, trong khách sạn hầu hết tất cả mọi người đều đang xôn xao việc này, đương nhiên phần lớn đều mang vẻ châm chọc mỉa mai.
“Sắp tới giờ rồi, đi thống kê xem còn những gia tộc nào chưa tới?”, Bách Lí Thuần hàn huyên với người của các gia tộc một hồi, sau đó nhìn sang người của mình, nói.
“Đợi đã”, thấy người tuỳ tùng của Bách Lí Thuần chuẩn bị rời đi, Tần Thiếu Phong từ sau khi vào trong này không hề lên tiếng thì lúc này đột nhiên đứng dậy, nhìn người tuỳ tùng kia mà nói giọng điềm tĩnh: “Đi xem xem tên tiểu tử đó đến chưa?”
“Đây…vâng!”, người kia mặt mày tỏ vẻ bị làm khó, nhìn sang Bách Lí Thuần một cái, cảm nhận được ánh mắt đồng ý của ông ta thì mới gật đầu, cung kính lui đi.
“Tôi thấy hắn ta không dám đến rồi. Có tiền bối Tần ở đây, hắn ta đến đây khác gì tìm đến cái chết?”, Yên Anh Li ngồi bên, khi nói những lời này, hắn còn chắp tay với Tần Thiếu Phong, vẻ mặt nịnh bợ thấy rõ.
Yên Anh Li dù là thiếu chủ của nhà họ Yên nhưng thiếu chủ của nhà họ Yên không chỉ có mình hắn, huống hồ cảnh giới Võ Đạo Đại Sư trong nhà họ Yên lại hiếm hoi vô cùng, bình thường hắn cũng không thể tiếp xúc được với những người thuộc cảnh giới này, lúc này thấy Tần Thiếu Phong thì đương nhiên phải làm thân rồi.
Nghe Yên Anh Li nói vậy, Tần Thiếu Phong nhếch miệng cười đắc ý. Ông ta khoát tay: “Cậu nói đùa rồi, tên tiểu tử đó dám đụng vào Văn Minh thì hắn cũng có cái gan không vừa đầu. Tôi lại hi vọng hôm nay hắn tới đây, đỡ mất công tôi tới nhà họ Hàn tìm hắn”.
Dứt lời, Tần Thiếu Phong đảo mắt nhìn Hàn Tông Khôn ở một góc, đột nhiên khiến Hàn Tông Khôn chột dạ. Hàn Thành Võ thấy ánh mắt đó của ông ta mà sởn da gà.
“Ha ha ha, có tiền bối Tần ở đây, tên tiểu tử đó không sống nổi được mấy ngày đâu”, Yên Anh Li vội gật đầu nịnh bợ.
“Cậu Yên nói hay đấy. Việc liên minh hôm nay với là đại sự, có tiền bối Tần ở đây, không có việc gì là không giải quyết được”, Bách Lí Thuần cũng gật đầu phụ hoạ, tươi cười rót trà mời Tần Thiếu Phong.
Những người có mặt ở đây đều lấy Tần Thiếu Phong làm trung tâm, tỏ thái độ cung kính bội phần với ông ta. Thực ra đây cũng là điều hết sức bình thường. Võ Đạo Đại Sư ở Kim Châu rất hiếm hoi, huống hồ Tần Thiếu Phong còn là người nhà họ Tần Thị, thân phận của ông ta đến bọn họ ngày thường căn bản không có cơ hội mà tiếp xúc.