Chàng Rể Trường Sinh

Chương 351




Đại hội liên minh được tổ chức trong một khách sạn ở trung tâm thành phố, lúc này trong khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, các gia tộc lớn nhỏ đều tề tụ về đây. Là một phần của thành phố Kim Châu, bọn họ đương nhiên có tư cách tới tham gia đại hội liên minh lần này.  

Dù sao thì đại hội liên minh này liên quan đến an nguy và lợi ích của cả thành phố Kim Châu nên những gia tộc đều hiểu rõ, cho dù không nắm chắc được vận mệnh của mình nhưng nếu có phải chết bọn họ cũng biết trước được lý do.  

“Đến rồi”, đúng lúc này, ở cửa khách sạn đột nhiên vang lên giọng nói, Bách Lí Thuần đang tiếp các gia tộc thì lúc này lập tức đi tới.  

Cả hàng người đi vào, đi đầu là một người đàn ông trung tuổi sắc mặt vàng vọt, nhưng ông ta lại mang theo khí thế rất hùng hồn, vừa vào trong đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.  

Tần Văn Minh đi sau người này, lúc này khi thấy Bách Lí Thuần thì vội nói với người đàn ông kia: “Chú, vị này chính là người bạn nhà họ Bách Lí mà cháu nói với chú trước đó”.  



“Tại hạ Bách Lí Thuần, đại trưởng lão nhà họ Bách Lí”, Bách Lí Thuần chắp tay nhìn người đàn ông trung tuổi, sau đó nở nụ cười nhìn sang Tần Văn Minh, hỏi: “Cậu Tần, vị này chính là tiền bối Tần Thiếu Phong phải không?”  

Ông ta gọi người này là tiền bố vì Tần Thiếu Phong đã đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư. Trong lòng Bách Lí Thuần đương nhiên hiểu rõ những người đã đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư, kẻ nào kẻ nấy vô cùng cao ngạo, ai mà luận trên dưới dựa theo tuổi tác nữa, chắc chắn phải dựa vào thực lực để luận rồi. Đây cũng là điều mà ông ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng tiền bối.  

Cho dù tuổi của Bách Lí Thuần lớn hơn Tần Thiếu Phong nhưng tu vi võ đạo của người ta cao hơn mình, gọi người ta một tiếng tiền bối cũng là thể hiện tinh thần thượng võ của nhà họ Bách Lí, việc này cũng không khó để chấp nhận.  

“ chính là đại diện đối ngoại của nhà Bách Lí à?”, Tần Thiếu Phong liếc Bách Lí Thuần, sau đó hỏi điềm nhiên: “Mấy ngày trước, cháu tôi bị bắt nạt ở địa bàn nhà họ Bách Lí quản lý, việc này có phải nhà họ Bách Lí nên cho nhà Tần Thị chúng tôi câu trả lời không?”  



“Đây…”, Bách Lí Thuần sững người, sau đó cười trừ: “Là tại hạ thất trách, xin Tần tiền bối lượng thứ”.  

“Hừ”, Tần Thiếu Phong khẽ hắng giọng, đột nhiên một luồng khí tức phát ra, Bách Lí Thuần đột nhiên lùi sau vài bước, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đây chính là sức mạnh của Võ Đạo Đại Sư sao? Chỉ dựa vào một ánh mắt, một luồng khí tức cũng có thể ép ông ta khó có phản ứng lại được.  

“Chú, việc này ông thể trách ông ta”, thấy chú ruột ra mặt cho mình, Tần Văn Minh đắc ý ra mặt, có điều hắn vẫn vội đi tới, nhìn Bách Lí Thuần cười ái ngại.  

“Người làm cháu tôi bị thương đến chưa?”, nghe Tần Văn Minh nói vậy, Tần Thiếu Phong mới thu ánh mắt về, sau đó đảo mắt một lượt, cau mày, hỏi: “Đinh Dũng, tên ở rể nhà họ Hàn, đại diện nhà họ Trương, trước đó tôi đã từng cho hắn cơ hội, đáng tiếc hắn không biết trân trọng, vậy thì đừng trách nhà họ Tần Thị tôi cay độc”.  

“Chúng ta ở đây đợi hắn, nếu hắn dám bước vào đây nửa bước thì tôi nhất định lấy mạng hắn”, nói rồi, Tần Thiếu Phong sải bước vào trong.  

Lúc này cả khách sạn im ắng hẳn, không một ai dám đụng vào Tần Thiếu Phong. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhường đường cho Tần Thiếu Phong.  

Mãi tới khi Tần Thiếu Phong và Tần Văn Minh đi vào trong khách sạn thì tất cả mọi người mới bàn tán xôn xao. Những người này về cơ bản đều là những người có mặt ở yến tiệc mấy ngày trước, đương nhiên biết mâu thuẫn của Đinh Dũng và nhà họ Tần Thị. Sau khi về, bọn họ cũng đã điều tra về Đinh Dũng, lúc này người nào người nấy lắc đầu nuối tiếc, cho rằng lần này Đinh Dũng lành ít dữ nhiều rồi.  

“Theo tôi thấy thì Đinh Dũng chết chắc rồi. Nhà họ Tần Thị là gia tộc thế nào chứ, đó là đại gia tộc nổi tiếng ở Giang Bắc, hắn ta nhận sai cũng đâu có mất mặt, giờ thì hay rồi”.  

“Lần này người nhà họ Tần Thị hùng hổ như vậy, xem ra tiểu tử này lành ít dữ nhiều rồi”.  

“Nghe nói hắn là tên ở rể nhà họ Hàn, nghe đồn là một tên ăn hại, lần này e rằng phải liên luỵ đến cả nhà họ Hàn rồi”.  

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng không ai nghĩ rằng Đinh Dũng có thể làm được gì nhà họ Tần Thị, vì danh tiếng nhà Tần Thị quá lớn, đừng nói là Đinh Dũng, đổi lại là bất cứ người nào thì bọn họ cũng nghĩ vậy thôi.  

“Đến rồi, người nhà họ Hàn đến rồi”, chẳng mấy chốc, ở cửa liền có tiếng xôn xao.  

Nếu như trước kia, người nhà họ Hàn đến thì cũng chẳng kinh động gì đến bọn họ, mặc dù nhà họ Hàn là đại gia tộc ở Kim Châu, nhưng cũng chỉ xếp chót trong các gia tộc lớn, thế nhưng hiện giờ vì mâu thuẫn của nhà họ Tần Thị và Đinh Dũng, lại thêm mối quan hệ của Đinh Dũng và nhà họ Hàn nên sự xuất hiện của nhà họ Hàn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.  

Vả lại điều khiến người ta không ngờ tới đó là lần này Hàn Tông Khôn đích thân đến, dẫn theo những thành viên cốt cán của tập đoàn Hàn Thị. Hàn Thành Võ đã lâu không xuất hiện thì giờ cũng xuất hiện phía sau Hàn Tông Khôn, nhìn những người xung quanh chằm chằm như hổ đói.  

“Lão Hàn, không ngờ ông lại đích thân đến đây”.  

“Cơn gió nào đưa lão Hàn tới đây thế này, tên Đinh Dũng ở rể đâu rồi?”  

Một vài gia tộc có qua lại với nhà họ Hàn đi tới, nhìn mấy người nhà họ Hàn nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Đinh Dũng đâu.  

“Ừm, mọi người tìm Đinh Dũng làm gì?”, Hàn Tông Khôn vốn nhìn thấy nhiều người đi tới phía mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy có phần tự tin, thế nhưng khi nghe thấy những gì bọn họ nói, ông ta liền tối sầm mặt xuống, lập tức liếc nhìn những người này.  

“Người nhà họ Tần Thị đã vào trong rồi. Lão Hàn, đừng trách tôi nói khó nghe, đúng là thằng cháu rể của ông biết cách quan hệ đấy, giờ thì liên luỵ rồi”, đúng lúc này, một lão già vỗ vai Hàn Tông Khôn lắc đầu nói.  

Mặc dù nét mặt Hàn Tông Khôn không ổn cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Đinh Dũng không đi cùng chúng tôi”.  

“Cắt, tôi thấy hắn không dám đến thì đúng hơn”.  

“Đúng vậy, vừa nghe nhà họ Tần Thị định xử lý mình là sợ mất mật, giống con rùa rụt cổ rồi còn”.  

“Trước đó tôi đã nghe nói tới tên ở rể ăn hại nhà họ Hàn rồi, không ngờ lại là thật”.  

Những người có mối quan hệ không mấy thân thiết với nhà họ Hàn đâu thể bỏ qua cơ hội này, lập tức mỉa mai Hàn Tông Khôn.  

Lời nói của bọn họ đến tai Hàn Tông Khôn khiến ông ta càng tối sầm mặt hơn. Cảm nhận được nét mặt của bố mình thay đổi, Hàn Thành Võ hắng giọng, nạt: “Đinh Dũng đắc tội nhà họ Tần Thị là việc cá nhân của nó, không liên quan gì đến chúng tôi, mọi người im cả đi”.  

“Ai dám nói thêm một câu, tôi xé rách miệng người ấy”, nói tới đây, Hàn Thành Võ toát ra khí tức hùng hổ.  

Khí tức trên người Hàn Thành Võ mặc dù không mạnh bằng Tần Thiếu Phong nhưng cũng không phải khí tức mà người thường có thể chịu được. Lúc này, người nào người nấy vội ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt nhìn Hàn Thành Võ vẫn tỏ vẻ châm chọc vô cùng.