Sau khi bố con Trương Thiệu Thích đi vào, Tần Thiếu Phong lập tức nheo mắt, luồng sát khí toát ra từ người ông ta, hướng về phía bố con Trương Thiệu Thích.
Luồng khí tức này giống như ngọn núi khổng lồ đè nén lên hai bố con bọn họ, điều này khiến cho cả hai người dừng chân. Trương Bồi Sơn càng run rẩy hơn, những vị trí bị thương bắt đầu đau đớn.
“Cố gắng”, Trương Thiệu Thích nghiến răng, nói với con trai.
Nghe bố mình nói vậy, mặt Trương Bồi Sơn tái nhợt nhưng trong mắt hắn mang theo vẻ kiên định. Hắn nghiến răng gật đầu, cố gắng địch lại áp lực kia, rồi dần di chuyển vào trong.
Từ sau khi bị thương, Trương Bồi Sơn giống như đã trưởng thành hơn, không còn xốc nổi như trước nữa. Hắn trở nên trầm tĩnh hơn. Nếu như trước đây, hắn tuyệt đối không thể làm được việc cố gắng đối đầu với áp lực, tiến về phía trước mà không hề có bất cứ lời nói nào như hiện tại.
Chẳng mấy chốc, hai bố con bọn họ đã thấy hai chú cháu nhà Tần Thiếu Phong ngồi ở vị trí trên đầu.
“Anh Tần?”, thấy Tần Thiếu Phong, Trương Thiệu Thích sững người.
Ban đầu khi biết Đinh Dũng đắc tội với nhà họ Tần, ông ta còn nghĩ hay là tìm Tần Thiếu Phong làm thân, nhưng sau đó vì một số việc nên ông ta vẫn không thể liên hệ được với Tần Thiếu Phong, không ngờ người ngồi ở đây lúc này lại chính là Tần Thiếu Phong.
Nghe Trương Thiệu Thích hỏi, Tần Thiếu Phong hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng như thể thấy Trương Thiệu Thích, ông ta không hề tỏ ra bất ngờ, còn Tần Văn Minh bên cạnh ông ta lại hắng giọng, đứng dậy chỉ vào Trương Thiệu Thích mà nạt: “Ông là cái thá gì mà đòi xưng anh em với chú tôi, tôi khuyên ông tốt nhất im miệng lại đi”.
“Trương gia chủ, tên tiểu tử Đinh Dũng đó không đi cùng anh sao?”, đúng lúc này, Bách Lí Thuần đột nhiên lên tiếng.
Nghe Bách Lí Thuần nói vậy, Tần Thiếu Phong sắc mặt lạnh hơn, nhìn chằm chằm vào Trương Thiệu Thích mà không nói lời nào, thế nhưng vẻ mặt ông ta lại nói lên tất cả. Ông ta của hiện tại đã không coi Trương Thiệu Thích ra gì rồi.
“Đinh Dũng không đi cùng chúng tôi”, thấy vẻ mặt đó của Tần Thiếu Phong, Trương Thiệu Thích lập tức hiểu ra vấn đề.
Mối quan hệ của hai người bọn họ vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là không ngờ khi gặp lại lại như người dưng nước lã, có điều nghĩ thì cũng đúng thôi. Hiện giờ Tần Thiếu Phong đã là võ sĩ mạnh đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư, đương nhiên có tư cách mà kiêu ngạo.
“Xem ra tên Đinh Dũng kia quả thật sợ rồi, không ở trong đội nhà họ Hàn, cũng không ở đội nhà họ Trương, chắc chắn là không dám đến”, nghe Trương Thiệu Thích nói vậy, Yên Anh Li hắng giọng châm biếm.
Trương Bồi Sơn nghe mà tức tối nhưng nghĩ một lát lại ngậm miệng lại. Hiện giờ Đinh Dũng không ở đây, nếu hắn ra mặt thì rất có khả năng sẽ khiến mấy người này nổi giận, thực lực của Tần Thiếu Phong không phải bố con hắn muốn địch mà địch lại nổi.
“Đương nhiên rồi, chú tôi ngồi đây, hắn mà dám đến thì nhất định sẽ cho hắn chết không toàn thây”, mặt Tần Văn Minh tỏ vẻ đắc ý.
Theo như hắn thấy thì có một cao thủ như Tần Thiếu Phong ở đây, Đinh Dũng căn bản không dám đến. Đinh Dũng không đến là đương nhiên, nếu như dám đến thì Tần Văn Minh lại thấy không bình thường.
Lúc này, những người Bách Lí Thuần phái đi đã quay về. Hắn ta đảo mắt một lượt, sau đó dừng lại ở phía hai bố con nhà họ Trương, một lát sau mới nói: “Đại trưởng lão, đã điều tra rõ ràng rồi, tên Đinh Dũng kia không đến”.
“Được, tôi biết rồi”, nghe vậy, Bách Lí Thuần gật đầu.
Còn Tần Thiếu Phong hắng giọng, trong lòng thầm mắng chửi: “Đúng là con rùa rụt đầu, không được, việc này không thể chậm trễ, phải ép hắn xuất hiện”.
Vốn dĩ, sau khi trở thành Võ Đạo Đại Sư, Tần Thiếu Phong đã rất ít khi ra tay rồi, thế nhưng mấy ngày trước ông ta nghe nói Đinh Dũng dám sỉ nhục nhà họ Tần Thị, thậm chí còn đánh cháu ông ta là Tần Văn Minh thì Tần Thiếu Phong rất tức giận, chỉ có điều ông ta không thể ngờ tên đánh cháu mình lại là một tên nhát gan như vậy.
Đương lúc ông ta đang mải suy nghĩ thì người tuỳ tùng của Bách Lí Thuần nói: “Các gia tộc ở thành phố Kim Châu đã đến rồi, chỉ có..người của nhà họ Thiết là chưa đến”.
Nói tới đây, người tuỳ tùng kia do dự một lát. Nhà họ Thiết dù sao cũng là gia tộc lớn nhất ở Kim Châu cho tới thời điểm hiện tại, cũng là một trong những gia tộc quan trọng trong đại hội liên minh lần này, lúc này thiếu nhà họ Thiết thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới đại hội.
Quả nhiên, nghe vậy, Bách Lí Thuần chợt cau mày, mặt ông ta thoáng qua nét do dự. Khi ông ta định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hô thất thanh.
“Người nhà họ Thiết tới rồi, Đinh Dũng đi cùng người nhà họ Thiết”, cũng không biết là ai hô lên mà khiến cho bầu không khí trong cả khách sạn như muốn nổ tung, còn mấy người phía Tần Thiếu Phong sáng mắt lên, ông ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
“Mau đi, đi xem xem”, thấy Tần Thiếu Phong và Tần Văn Minh đi ra ngoài trước, những người còn lại cũng lập tức đi theo.
Vừa rồi bọn họ còn đoán Đinh Dũng có lẽ sẽ không đến, lúc này Đinh Dũng lại đột nhiên xuất hiện cùng người nhà họ Thiết, đương nhiên bọn họ phải đi xem Đinh Dũng và người nhà họ Tần Thị sẽ thế nào rồi.
“Không ngờ hắn lại dám đến đây, đây khác gì tìm đến cái chết?”
“Đúng vậy, kể cả ôm lấy chân to vững chãi như nhà họ Thiết thì nhà họ Thiết sao có thể là đối thủ của nhà họ Tần Thị được?”
Nhà họ Tần Thị có lời trước, chỉ cần Đinh Dũng dám đến thì bọn họ nhất định sẽ không tha cho hắn. Nhưng Đinh Dũng rõ ràng biết người nhà họ Tần Thị ở đây mà còn đến tham gia đại hội liên minh, đây khác gì to gan đâu.
Lúc này, Đinh Dũng cùng Thiết Vô Cực sóng vai đi vào khách sạn. Ở cửa khách sạn đã chật cứng người, đều là người của các gia tộc. Thấy cảnh này, Thiết Vô Cực sững người, sau đó bật cười ha ha: “Các vị đứng ở cửa làm gì thế này?”
“Anh Thiết, sao anh lại đi cùng tên này?”, một lão già tóc bạc đi tới, cau mày chỉ vào Đinh Dũng, vẻ mặt không mấy tự nhiên: “Người nhà họ Tần Thị đã lên tiếng, anh đi cùng với hắn nhất định sẽ bị liên luỵ”.
“Tiểu tử, biết điều thì mau rời khỏi đội nhà họ Thiết đi”, nói xong, ông ta hắng giọng nhìn Đinh Dũng: “Đắc tội nhà họ Tần Thị, cho dù anh Thiết cũng chẳng bảo vệ nổi cậu đâu, còn không mau đi đi”.
Mặc dù ông ta nói khó nghe nhưng cũng là vì muốn tốt cho Đinh Dũng, vì dù sao cũng là người ở Kim Châu, ông ta cũng không muốn thấy Đinh Dũng bị người nhà họ Tần Thị tóm, vì một khi Đinh Dũng rơi vào tay nhà họ Tần Thị thì chắc chắn chẳng có nổi kết cục tốt đẹp.
“Muốn đi? Muộn rồi”, đúng lúc này, phía sau chợt vang lên giọng nói lạnh như hàn băng.
Tần Thiếu Phong chắp tay ra sau đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh khi, sau khi thấy Đinh Dũng, ông ta nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Là mày?”
“Hoá ra là ông, lâu rồi không gặp”, Đinh Dũng hơi sững người, không ngờ ông ta chính là Tần Thiếu Phong, người mà anh đã từng giao đấu trước đó.