“Đưa tiền cho tôi, không phải các người tới phòng tài vụ tính tiền sao?”, bị gã đàn ông kia lôi dậy, Hàn Hàn sợ thót tim,chỉ vào hắn mà chửi: “Mấy đứa chúng mày là cái thá gì mà dám như vậy với tao?”
“Mẹ kiếp, mày cũng đã bị đuổi rồi mà còn ở đấy diễu võ dương oai à? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày không trả tiền cho anh em bọn tao thì bọn tao giết chúng mày đi”, mấy gã đàn ông này vừa nghe Hàn Hàn chửi mình như vậy thì lửa giận bốc lên, cứ thế đạp Hàn Hàn ngã ra đất.
Thấy cảnh này, Hàn Thành Phú mặt mày biến sắc, ông ta lập tức nạt: “Chúng mày làm gì thế hả? Dám gây sự trong tập đoàn à? Có tin tao báo cảnh sát bắt chúng mày không hả?”
“Cút, ông là bố nó phải không? Chỉ cần giao tiền ra thì mọi thứ dễ nói chuyện”, nghe vậy, gã đàn ông kia lại nhìn sang Hàn Thành Phú lạnh giọng nói.
Lúc này, Đinh Dũng đi tới, nhìn mấy gã đàn ông kia rồi thản nhiên nói: “Được rồi, các người giải quyết với nhau thì đừng giải quyết trong tập đoàn, lôi bọn họ ra ngoài chẳng phải là xong sao? Tôi nói cho các người biết, trên người anh ta còn đầy tiền, nào là đồng hồ, nào là dây chuyền, mấy thứ này đều là hàng hiệu cả đấy”.
Đinh Dũng dứt lời, hai bố con Hàn Hàn và Hàn Thành Phú tái mét mặt. Còn mấy gã đàn ông kia thì sáng mắt lên, bọn họ lập tức đưa mắt nhìn nhau, cứ thế đi về phía Hàn Hàn.
“A!!! Đinh Dũng, mày chết không yên đâu, tao sẽ không tha cho mày”, mãi tới sau khi rời đi, vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hàn Hàn.
Khi tiếng thét của hắn im bặt thì Hàn Phương Nhiên mới thở phào nhìn Đinh Dũng: “Cảm ơn anh”.
“Cảm ơn gì chứ, từ nay về sau tập đoàn Hàn Thị sẽ không còn ai đối đầu với em nữa”, Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên hiền hoà, nói tiếp: “Chiều nay hai chúng ta tới ngân hàng nhé, thanh toán khoản nợ trước đó của tập đoàn với ngân hàng, sau đó ký một bản hợp đồng mới với ngân hàng, lấy danh nghĩa của em”.
“Anh đã nói chuyện với ngân hàng rồi, bên trong tấm thẻ này có một tỉ, có lẽ đủ dùng”, Đinh Dũng vừa nói, vừa rút ra một tấm thẻ đưa cho Hàn Phương Nhiên, sau đó nói nhẹ nhàng: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của em”.
“Một, một tỉ?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên giật mình, miệng gần như há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Con số một tỉ nhân dân tệ mà Đinh Dũng có thể nói ra dễ dàng như vậy, lại còn giao vào tay cô, Hàn Phương Nhiên đột nhiên có cảm giác như đang nằm mơ. Cô không hỏi xem số tiền này ở đâu mà chỉ gật đầu nghiêm túc, nhìn Đinh Dũng, nói: “Anh yên tâm, anh tin em như vậy thì em nhất định sẽ dẫn dắt tập đoàn phát triển hơn nữa”.
Đinh Dũng gật đầu. Một tỉ có lẽ đối với những người khác mà nói là con số trên trời, nhưng đối với Đinh Dũng nó thật sự không là gì cả, vả lại tiền đối với anh cũng chỉ là dãy số mà thôi. Sống bao nhiêu năm trời như vậy, Đinh Dũng đã mất đi hứng thú với tiền từ lâu rồi.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người trong tập đoàn đều biết đến việc này. Việc Hàn Hàn bị sa thải khiến cả tập đoàn như bùng nổ, không ít người vỗ tay nói đó là chuyện tốt, nhưng cũng có một số người từng thân cận với Hàn Hàn bị đổi vị trí thì trong lòng không khỏi oán hận.
Những việc này Đinh Dũng đều biết cả. Anh giải quyết xong mọi việc thì quay về biệt thự số Một hiệu chữ Thiên tiếp tục bế quan tu luyện, tranh thủ thời gian trước khi diễn ra đại hội liên minh thì đạt tới tầm trung của cảnh giới Kim Đan, đây cũng là mục tiêu mà Đinh Dũng đặt ra cho mình.
Hàn Phương Nhiên cầm tấm thẻ ngân hàng Đinh Dũng đưa và nhanh chóng trả được hết số nợ của tập đoàn Hàn Thị, sau đó nhờ vào tấm thẻ ngân hàng của Đinh Dũng và mối quan hệ vợ chồng với Đinh Dũng mà lấy danh nghĩa cá nhân vay một khoản tiền khổng lồ dùng để mua cổ phần của tập đoàn. Mãi tới bây giờ Hàn Phương Nhiên mới có chỗ đứng vững trong tập đoàn.
Thoáng chốc, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày này, nhà họ Hàn Thị ở Giang Bắc không hề có thêm lời nào nhưng bầu không khí lại càng nghiêm trọng. Tất cả mọi người đều biết việc nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc có lời với Đinh Dũng còn thái độ của Đinh Dũng lại khiến không ít người chú ý. Bọn họ chỉ biết lắc đầu, không ai cho rằng Đinh Dũng là đối thủ của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc.
Một Tần Văn Minh có lẽ không phải là đối thủ của Đinh Dũng nhưng nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc tuyệt đối không phải một mình Đinh Dũng có thể địch lại được. Kể cả là nhà họ Thiết mạnh như vậy cũng phải khuất phục trong thời gian ngắn.
Vì hai bên căn bản không cùng đẳng cấp. Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc quá mạnh, không chỉ thực lực hùng hậu và thế lực khủng khiếp mà danh tiếng của hai bên quá chênh lệch.
Sáng nay, Đinh Dũng dây từ rất sớm. Đại hội liên minh sắp diễn ra, địa điểm được nhà họ Bách Lí chọn ở khách sạn trung tâm thành phố.
“Cẩn thận nhé”, Hàn Phương Nhiên giúp Đinh Dũng chỉnh lại từng nếp nhăn trên bộ quần áo. Cô nhìn Đinh Dũng với khí chất ngời ngời mà trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Mặc dù Hàn Phương Nhiên không biết đại hội liên minh rốt cục làm gì nhưng nghĩ tới sự uy hiếp trước đó của nhà họ Tần Thị đối với Đinh Dũng, lại thêm thông tin được lan truyền gần đây, rõ ràng tất cả đều không hề có lợi với Đinh Dũng.
Đinh Dũng cười, vẻ mặt tự tin, liếc mắt nhìn Hàn Phương Nhiên, sau đó rời khỏi biệt thự Thanh Thành Sơn. Thiết Vô Cực đã đợi anh ở trang viên Thanh Long.
“Ôi chao, hôm nay cậu Đinh trông thần thái đấy”, Thiết Vô Cực đứng ở cửa trang viên nhìn thấy Đinh Dũng thì lập tức giơ tay chào, cười nói: “Cậu Đinh nghe nói gì chưa? Sáng nay nhà họ Tần Thị có lời rồi, nếu cậu không chịu xin lỗi thì hôm nay bọn họ sẽ tính sổ với cậu trong đại hội”.
“Cậu nói xem, cậu cũng thật là, xin lỗi là xong thôi mà”, Thiết Vô Cực vỗ vai Đinh Dũng.
Nghe vậy, Đinh Dũng hơi sững người, hỏi vô thức: “Nhà họ Tần Thị nói vậy thật sao?”
“Đương nhiên rồi, cậu cho rằng người ta đang đùa với cậu sao? Bọn họ nói được làm được, trước đó cậu đánh Tần Văn Minh thì bọn họ đã chắc chắn không tha cho cậu rồi, cho nên hôm nay cậu phải cẩn thận đấy”, Thiết Vô Cực vừa nói vừa mở cửa xe: “Đi thôi”.
“Vậy phiền ông rồi”, Đinh Dũng gật đầu, không khách khí nữa, cứ thế ngồi lên xe.
Sau khi lên xe, Đinh Dũng nhếch miệng cười lạnh lùng. Nhà họ Tần Thị đã không định rút lui thì cứ đến thôi. Hôm nay anh phải xem bọn họ giở trò gì.