Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1299: Lôi Tôn đã đến!






Lúc này, bên trong động.

"Khục Khục..."

Một đòn Lang Nha Bổng này, Diệp Thiên tiếp cũng không nhẹ, trên ngực đau đến nóng rát, mỗi một phút đều ho ra bọt máu.

May là có pháp bảo phòng ngự hộ thể, nếu không thì một đòn Lang Nha Bổng này đã có thể trực tiếp đánh bại hắn.

Pháp bảo phòng ngự thiên giới so với địa giới càng cao cấp hơn.

Nếu như phòng ngự gánh không được bị công phá thì pháp bảo cũng sẽ không nổ nát, chỉ cần kích hoạt lại một lần nữa là lập tức có thể tiếp tục thả ra phòng ngự hộ thể.

“Hả?”

Diệp Thiên quét mắt liếc nhìn xung quanh, không khỏi nhướng mày.

“Bên trong núi này vậy mà còn có một không gian rộng lớn như vậy.”

Hắn có hơi ngạc nhiên.

Giống như bản thân đang ở bên trong một cái tế đàn, xung qua có rất nhiều thú đá và người đá, xếp thành hàng ngay ngắn trật tự, có vẻ giống như đang trấn áp cái gì đó, dạng như vậy.

“Nơi này có phải có cơ duyên gì hay không?”

Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng như thế.

Bên trong thân núi có một cái không gian lớn như thế này, lại còn có nhiều pho tượng hung mãnh uy nghiêm như vậy, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, khó mà không khiến cho hắn cảm thấy chỗ này có cơ duyên tồn tại.

Hắn đang định đi về phía những bức tượng đá điêu khắc này quan sát đánh giá, nhìn xem là cái tình huống gì.

Kết quả ngay lúc này, một tiếng động từ phía sau truyền đến.

“Đến đây nạp mạng đi, con kiến nhân loại bình thường kia!”

Khi tiếng động này truyền đến, thân hình hắn bị chấn động mạnh.

Không đợi hắn kịp tránh né, sau lưng bỗng truyền đến một hồi đau nhức.

Ầm!

Lang Nha Bổng đâm vào trên lưng của hắn.

“A!”

Diệp Thiên phát ra một tiếng hét thảm, nhào về phía trước, đập nát mấy pho tượng lớn, nhoài người về giữa những pho tượng đá, một ngụm máu phun ra trên mặt đất.

Chỉ trong chốc lát!

Ầm!

Đám pho tượng trên mặt đất bỗng nhiên phát ra hào quang.

Là một cái đồ án bát quái.

Ngay lập tức giống như sao băng lúc bình thường lướt qua.

Ngay sau đó...

Trên mặt đất lóe lên một luồng ánh sáng màu vàng, chui vào trong ót của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng không nhận ra có ánh sáng vàng chui vào sau ót của hắn, nhưng mà chỉ trong giây lát, hắn lại cảm giác được dường như có một thứ gì đó đang tiến vào bên trong cơ thể của hắn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ít ký ức vỡ vụn.

Nhưng mà...

Quá đổ nát...

Hắn cũng không biết phần ký ức vỡ vụn này rốt cuộc là cái gì, đứt quãng, vụn vặt lẻ tẻ, cơ bản không có cách nào dựa vào đống ký ức đổ nát này mà biết thêm được chút gì.

“Hả?”

Chồn tinh cũng nhướng mày.

“Sao lại thế này?”

Nó đúng là đã tận mắt nhìn thấy đồ án bát quát sáng lên.

Lại nhìn thấy có ánh sáng màu vàng chui vào trong ót của Diệp Thiên.

Nhưng nó lại không biết tình huống này là gì, cho nên hết sức ngạc nhiên.

“Không phải là hắn lỡ đánh vỡ cái phong ấn gì, thả ra thứ gì đó chiếm lấy thân xác của hắn rồi chứ?”

Nghĩ vậy, chồn tinh có hơi sợ hãi.

Vạn nhất có một cái tàn hồn của vị đại năng nào đó chiếm lấy thân xác của Diệp Thiên, vậy thì nhất định sẽ không cho nó đánh vỡ!

Nhưng mà...

Nó lại không cam lòng cứ buông tha cho Diệp Thiên như thế.

Vì vậy, nó thôi động tiên pháp, ngưng tụ thành một luồng ánh sáng đen, đánh về phía Diệp Thiên.

Bùm!

Ánh sáng đen đánh vào trên lưng Diệp Thiên.

Phụt!

Diệp Thiên lại phun ra một ngụm máu sẫm màu.

“Ha ha ha!”

Chồn tinh vui mừng quá đỗi nở nụ cười.

“Xem ra là bổn tiên đa nghi, nếu như không có đại năng đoạt xá, vậy bổn tiên còn sợ cái rắm, trực tiếp bắt hắn làm thịt không phải là được rồi hay sao?”

Ý tưởng này đồng thời xuất hiện trong đầu của nó.

Nó lập tức giơ cao Lang Nha Bổng trong tay, nhảy dựng lên, đón đầu đập về phía Diệp Thiên.

Đúng lúc này...

“Lôi Tôn tới rồi!”

Một tiếng kêu khẽ vang lên.

“Cái gì? Lôi Tôn tới đây à?”

Thân hình chồn tinh run lên, ở trên không trung sửng sốt, cảm thấy hồn vía bị dọa sợ tới mức bay lên trên chín tầng mây.

“Nhanh chóng rút lui!”

Lúc này trong đầu nó dấy lên ý tưởng như vậy.

Nó vội vàng hóa thành chồn, nhằm về một hướng chạy trốn, vẫn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn sang.

Kết quả vừa nhìn, nó lập tức phanh lại bước chân, cảm giác tức giận tới mức nổ phổi.

Làm gì có Lôi Tôn nào, rõ ràng chính là hai con nhóc!

Không tệ!

Đúng là Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.

Mới vừa rồi tình huống nguy cấp, Văn Tuyết Tâm linh cơ khẽ động, hét lên: “Lôi Tôn tới rồi!”

Không ngờ thật sự đã dọa cho chồn tinh sợ tới mức rối loạn, để cho cô ấy có cơ hội cứu Diệp Thiên.

Điều này không khỏi khiến cho cô ấy mừng rỡ.

Rất nhanh, cô ấy và Đóa Đóa đã dừng lại bên cạnh Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”

Văn Tuyết Tâm lập tức ôm hắn vào trong ngực.

“Ba!”

Nhìn thấy khóe miệng Diệp Thiên toàn là máu, Đóa Đóa kinh ngạc sợ hãi, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, vừa khóc nức nở vừa hỏi: “Ba, ba sao rồi, có nặng lắm không?”

“Khụ... khụ...”

Diệp Thiên ho khan vài tiếng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nói: “Đóa Đóa yên tâm, ba không có việc gì, không chết được đâu.”

Lúc này cô bé mới yên lòng hơn không ít.

Văn Tuyết Tâm lập tức lấy ra đan dược chữa thương, đổ ra mấy viên, uy cho hắn uống, còn dùng tay áo của cô ấy áo lau đi vết máu trên khóe miệng hắn.

“Chị Tuyết Tâm, chị đối với ba của em thật tốt.”

Đóa Đóa nhìn thấy, không khỏi cười nói.

Văn Tuyết Tâm mỉm cười.

Lúc cô ấy bị hàn độc phát tác, hắn có thể giúp cô ấy chia sẻ thống khổ. Lúc hắn bị thương, cô ấy đương nhiên cũng sẽ đối tốt với hắn.

Diệp Thiên dựa vào trong ngực cô ấy, cảm thụ được lòng dạ mềm mại của cô ấy, ngửi được mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng của cô ấy, hưởng thụ sự quan tâm của cô ấy. Hắn chỉ cảm thấy, thương tích này có chịu cũng đáng giá.

“Đã đỡ hơn chưa?”

Văn Tuyết Tâm dịu dàng hỏi.

Diệp Thiên gật gật đầu.

Lúc này, con chồn lại hóa thành mình người đầu thú, xuất hiện ở trước mặt đám người Diệp Thiên.

“Đáng chết, dám lừa bổn đại tiên. Chờ hào quang trên người con nhóc kia mờ dần rồi biến mất, xem ta khiến cho các người chết như thế nào!”

Chồn tinh tức giận thở ra nói.

“Ngươi cái đồ yêu tinh chết tiệt này, chúng ta cũng không có trêu chọc ngươi, vì sao ngươi lại phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta chứ?”

Đóa Đóa tức giận nói.

“Ha ha!”

Chồn tinh cười nói: “Ai làm ảnh hưởng đến chuyện ta ăn ngươi, ta đây phải khiến cho bọn họ chết hết!”

Đóa Đóa thở hổn hển nói: “Trấn Nguyên Tử Đại Tiên có địa thư, nếu như ông ấy phát hiện ra ta và ba gặp nguy hiểm thì sẽ tới đây đánh chết ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ hay sao?”

Thân hình chồn tinh chấn động.

Nhưng nó rất nhanh đã trả lời: “Chẳng lẽ Trấn Nguyên Tử lại có thể suốt ngày tập trung đi xem địa thư hay sao?”

“Vậy ngươi tính ăn ta, giết ba của ta, Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cũng có thể thông qua địa thư biết là ngươi làm, ngươi không sợ ông ấy thông qua địa thư tìm được ngươi, đem ngươi đi lột da rút gân hay sao?” Đóa Đóa lại nói.

“Cái này...”

Chồn tinh bị nói cho trực tiếp sợ hãi.

Nghĩ tới Dương Tiễn và Na Tra sẽ bảo vệ nó, nó mới hơi yên tâm một xíu, nói: “Đừng có dọa ta, dù sao các người cũng phải chết!”

Lúc này, Văn Tuyết Tâm mới mở miệng: “Ta hỏi ngươi, có phải có người đã sai khiến ngươi làm như vậy hay không?”

Nếu như là yêu tinh bình thường thì sớm đã bị dọa cho suy sụp, làm sao còn dám ăn Đóa Đóa, giết Diệp Thiên chứ.

Mà con yêu tinh này, giống như cũng không hề sợ hãi, khiến cho cô ấy khó mà không nghi ngờ có người sai khiến nó.

“Không... không có ai sai khiến ta cả.”

Chồn tinh nói: “Dù sao ba con bọn họ đều phải chết. Ngươi không muốn chết thì xéo đi, nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết!”

Nó vừa dứt lời.

Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng gọi mừng rỡ:

“Đóa Đóa, chị Tuyết Tâm, Lôi Tôn đã đến, mọi người an toàn rồi!”

Chồn tinh nghe đến đây thực sự phát cáu.

“Lại con mẹ nó muốn dùng tên tuổi Lôi Tôn hù dọa bổn đại tiên, vô dụng thôi, bổn đại tiên sẽ không sợ đâu. Đừng nói là Lôi Tôn không tới, cho dù có tới đây thì bổn đại tiên cũng không sợ ông ta!”

Nó ngay cả đầu cũng không quay lại đã nói.

Dù sao cũng chỉ là dọa nó mà thôi, nó cũng phải dọa lại cho bọn họ sợ, xem bọn họ còn dám mang Lôi Tôn ra hù dọa nó nữa hay không.

Kết quả nó vừa dứt lời, lập tức cảm giác có cái gì đó đặt ở trên cổ của nó.

Bất chợt vừa nhìn!

Là thần tiên chặn lại.

“Không hay rồi!”

Thân hình chồn tinh mạnh mẽ run lên, gắt gao quay đầu lại nhìn.

Nó lập tức nhìn thấy một lão tướng có ba con mắt uy nghiêm đang cưỡi một con kỳ lân màu đen, cầm Thư Hùng Song Tiên, ba con mắt đều đang tức giận trừng nó.

Phịch Phịch!

Chồn tinh chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.