“Không phải ngươi đã nói là, nếu như bản tôn có đến thì ngươi cũng không sợ bản tôn đấy à?”
Lôi Tôn nhìn bao quát xuống chồn tinh, nhàn nhạt hỏi.
“Lôi Tôn, tôi, tôi, tôi,...”
Chồn tinh ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, cả người đều run rẩy.
“Hừ!”
Lôi Tôn tức giận hừ một tiếng:
“Còn dám đòi giết cháu gái của bản tôn, ngươi quả thật đáng chết!”
Tiếng nói vừa rơi xuống, Lôi Tôn đã giơ cao Thư Hùng Song Tiên lên, muốn đánh vào gáy của chồn tinh.
“Ông nội, chờ đã!”
Văn Tuyết Tâm vội vàng kêu lên, đồng thời chạy tới.
“Tuyết Tâm, nghiệt súc này dám nói muốn giết con, vì sao con còn muốn cứu nó chứ?” Lôi Tôn cau mày nói.
“Ông nội, là thế này.” Cô ấy giải thích nói: “Con yêu nghiệt này không hề sợ hãi, con mới nghi ngờ là nó bị người ta sai khiến tới hành hung, cho nên mới muốn hỏi người sai khiến nó là ai.”
Thật ra thì cô ấy cũng có thể nghĩ ra được là ai, chẳng qua chỉ muốn xác nhận sơ qua một chút mà thôi.
“Hửm!”
Lôi Tôn hơi ngạc nhiên, sau đó giận dữ hỏi: “Nói, là ai đã sai khiến ngươi hành hung, nếu như không nói chi tiết ra hết, bản tôn muốn ngươi vạn kiếp bất phục!”
“Tôi nói, tôi nói.”
Chồn tinh sợ tới mức vội vã quỳ xuống đất, đang chuẩn bị mở miệng.
Đột nhiên...
Bùm!
Chồn tinh bất thình lình tự bạo thành một đám sương máu.
“Cái này...”
Lôi Tôn và Văn Tuyết Tâm hai mặt nhìn nhau.
“Xem ra thực sự có người sai khiến nó, còn ở trên người của nó bỏ xuống thần niệm giám thị, biết nó sắp sửa nói ra kẻ chủ mưu đằng sau bức màn, cho nên lập tức diệt khẩu nó.” Lôi Tôn suy đoán.
Văn Tuyết Tâm gật gật đầu.
Lúc này đám người Tôn Tiểu Ngộ mới chạy tới, Tôn Tiểu Ngộ thở phì phò nói: “Nhất định là do Dương Tiễn hoặc Na Tra phái tới để giết Diệp Thiên.”
“Đúng! Nhất định là bọn họ!” Trư Tiểu Giới hùa theo.
Văn Tuyết Tâm nói: “Không có chứng cớ, mọi người không nên suy đoán lung tung, nếu không sẽ chọc phải phiền phức.”
Cô ấy đương nhiên đoán ra được chuyện này có liên quan tới Dương Tiễn và Na Tra. Nhưng lại không có chứng cớ, tùy tiện vu hãm cho thân thích của Ngọc Đế, đây chính là tội lớn, nhẹ thì bị phạt, nặng thì phải chịu tai ương lao ngục.
“Tuyết Tâm nói đúng, không có chứng cớ thì không nên nói lung tung làm gì.” Lôi Tôn nói.
“Rõ, Lôi Tôn!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới nhất thời ngậm miệng lại.
“Tiểu nữ Đóa Đóa, ra mắt Lôi Tôn.”
“Diệp Thiên, ra mắt Lôi Tôn.”
Đóa Đóa dìu Diệp Thiên đi tới đây, hành lễ với Lôi Tôn.
Lôi Tôn cười ha ha, ánh mắt dừng lại trên người của Đóa Đóa: “Lão phu đã nghe Tử Vi đại đế nói qua về cháu, cháu dùng cây bàn đào của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đưa cho, đem chia cho đám cháu ngoại của ông ấy ăn, cho nên bọn họ đều giúp đỡ cầu tình cho ba cháu.”
Đóa Đóa cười hì hì.
Lúc này Trương Diệp mới nói: “Lôi Tôn, ngài còn có điều không biết, hôm nay Đóa Đóa còn đem quả nhân sâm chia cho mấy người chúng cháu ăn nữa đó!”
“Trời ạ! Thật à?”
Lôi Tôn bị sợ ngây người!
“Ông nội, thiên chân vạn xác luôn đó!”
(*)Thiên chân vạn xác: hoàn toàn chính xác, chân thực.
Văn Tuyết Tâm gật mạnh đầu.
Ngay lập tức, ánh mắt Lôi Tôn nhìn về phía Đóa Đóa cũng không giống như vừa rồi.
Rồi sau đó, ông ấy hỏi: “Ăn ngon không Tuyết Tâm?”
Ông ấy cũng chưa từng ăn qua thứ đồ chơi này, chỉ từng gặp qua ở trên đại hội bàn đào mà thôi, so với cây bàn đào còn quý trọng hơn, ông ấy cơ bản cũng chưa có dịp được ăn.
“Ăn ngon chứ ông nội.” Văn Tuyết Tâm nhoẻn miệng cười.
“Ha ha!”
Lôi Tôn cười, trở mình hạ thú cưỡi xuống, xoa đầu của Đóa Đóa, tán thưởng nói: “Là một đứa bé ngoan, thứ quý giá như quả nhân sâm vậy mà có thể lấy ra chia cho mọi người cùng ăn, vô cùng hiếm có, trách không được đám Tử Vi Đại Đế đều chịu ra mặt cầu tình cho ba cháu. Nếu như bọn họ biết cháu còn lấy quả nhân sâm chia cho hậu bối của bọn họ ăn, bọn họ sẽ càng ưa thích cô nhóc này hơn.”
“Hì hì!”
Đóa Đóa bật cười hì hì.
Tiếp theo, ánh mắt Lôi Tôn dừng ở trên người Diệp Thiên: “Diệp Thiên đúng không, không tệ! Nghe nói lúc cậu vừa mới tiến vào Phiêu Miểu đạo viện chỉ mới là Thái Ẩt Cảnh nhập môn, bị đám con của Na Tra đánh thật thê thảm, ngắn ngủi vài ngày, cậu lập tức đánh trả lại bọn họ. Không hổ là học sinh giỏi của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, tư chất rất tốt, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng!”
Diệp Thiên đang muốn nói cái gì đó, Văn Tuyết Tâm đã mở miệng nói: “Ông nội, ông có điều không biết đó thôi, mấy hôm trước Diệp Thiên còn dùng một chiêu đánh cho Dương Phong úp mặt xuống đất, còn giẫm nát Dương Phong dưới chân, ngay cả đứng dậy cũng đứng không nổi!”
“Cái gì?”
Lôi Tôn kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nói: “Cậu ấy chỉ dùng một chiêu mà đã đánh bại Dương Phong rồi sao? Thật hay giả đây?”
“Thiên chân vạn xác luôn đó Lôi Tôn!” Chu Vũ Lăng nói, rồi sau đó che miệng lại cười: “Anh ta muốn chuyển tới học đường của chúng tôi, là để được ngồi cùng bàn với Tuyết Tâm!”
“Hửm!”
Lôi Tôn ngạc nhiên nói: “Không phải là nam nữ thì không thể ngồi cùng bàn hay sao? Tại sao hai đứa chúng nó lại ngồi cùng bàn được?”
Văn Tuyết Tâm bĩu môi.
Chu Vũ Lăng cười nói: “Hẳn là Trấn Nguyên Tử Đại Tiên hối lộ viện trưởng, rồi viện trưởng đích thân an bài cho hai người bọn họ ngồi cùng bàn.”
“Ha ha ha!”
Lôi Tôn ngửa đầu cười to: “Không biết Trấn Nguyên Tử Đại Tiên này là có ý gì, chẳng lẽ là muốn đệ tử của ông ta cùng với cháu gái của ta bàn chuyện yêu đương đấy à?”
Khuôn mặt Văn Tuyết Tâm nhất thời đỏ bừng.
Trư Tiểu Giới lanh mồm lanh miệng nói: “Lôi Tôn, ngài có điều còn chưa biết, vừa rồi Diệp Thiên ở Hỗn Nguyên Cung cầu một thẻ xăm nhân duyên. Đạo trưởng nói giai nhân ngay tại bên cạnh, chính là Tuyết Tâm chứ ai, còn nói hai người bọn họ phải trải qua...”
“Cái miệng nhiều chuyện của ngươi này!”
Diệp Thiên đánh gãy lời nói của Trư Tiểu Giới, sợ Lôi Tôn biết được hắn và Văn Tuyết Tâm phải trải qua đau khổ mới có thể ở cùng một chỗ, không cho hắn và cô ấy kết giao.
“Này...”
Lôi Tôn lập tức lúng túng, sau đó cười nói: “Các ngươi vẫn nên lấy việc học làm trọng đi, ở đạo viện tu luyện cho tốt, chờ sau khi kết nghiệp xong hẳn nhắc lại chuyện hôn nhân. Bây giờ vẫn còn hơi sớm một chút, đừng bởi vì lo yêu đương mà chậm trễ tiền đồ của các ngươi. Đặc biệt là cậu đấy Diệp Thiên, tu vi tiến bộ nhanh như vậy, càng phải tu luyện cho thật tốt, thuận tiện chỉ dạy cho Tuyết Tâm cùng nhau tiến bộ. Chờ hai đứa nhập Đại La Cảnh, lúc đó hẳn bàn chuyện yêu đương cũng không muộn.”
“Chuyện này...”
Diệp Thiên đau đầu.
Văn Tuyết Tâm cười nói: “Hết thảy đều nghe theo lời ông nội.”
Dứt lời, cô ấy còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên.
Hắn ngầm hiểu, chắp tay nói: “Xin nghe theo Lôi Tôn.”
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Lôi Tôn hài lòng cười to.
“Lôi Tôn ngài xem, bên trong sơn động này tại sao lại có nhiều pho tượng như vậy? Đây là chỗ nào?” Lúc này Bội Dao mới tò mò hỏi.
Lôi Tôn đi qua quan sát một vòng, sau đó mới nói: “Đây là phong ấn của một thứ gì đó.”
Mọi người nhíu mày.
Văn Tuyết Tâm hỏi: “Ông nội, rõ ràng là phong ấn của thứ nào đó, nay phong ấn đã sắp vỡ, tại sao lại không có thứ gì chạy ra chứ?”
Lôi Tôn lắc đầu: “Cái này ông cũng không biết, có điều dựa vào những pho tượng này có thể nhìn ra được niên đại cũng lâu lắm rồi, có khả năng là ngược dòng thời gian mấy ngàn vạn năm trước, vào thời đại Đông Hoàng Thái Nhất. Dựa theo cách ăn mặc của pho tượng, đoán chừng thứ bị phong ấn ở bên trong đó đã sớm bị năm tháng hòa tan đi mất.”
Mọi người gật đầu.
Phong ấn của mấy ngàn vạn năm trước, cho dù là phong ấn tiên ma gì đó, trôi qua nhiều năm như vậy, khẳng định là đã sớm chết.
“Sau này các ngươi chú ý một chút, cố gắng đừng đi tới nơi rừng núi hoang vắng này chơi, miễn cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biết chưa?” Lôi Tôn dặn dò, ông ấy có thể suy ra được, chồn tinh rất có khả năng là do Dương Tiễn phái tới.
Bởi vì với tính cách của Dương Tiễn, rất có khả năng làm ra loại chuyện như thế này.
Dù sao con của Dương Tiễn là bị Diệp Thiên phế bỏ, trong lòng hắn ta nhất định khó chịu.
“Rõ, thưa Lôi Tôn!”
Mọi người trăm miệng một lời đáp lại.
Sau đó đám người rời khỏi sơn động, vì để đảm bảo cho những hậu bối này an toàn, Lôi Tôn tự mình hộ tống bọn họ tới thành Trường An.
Phủ Tĩnh Vương.
“Thế nào rồi ba, chồn tinh đã xử lý được Diệp Thiên hay chưa?” Dương Phong hỏi.
“Xử lý cái rắm!”
Dương Tiễn thở phì phò nói: “Con yêu tinh chết tiệt này, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể đánh Diệp Thiên bị thương, vẫn chưa thể đánh chết được hắn. Lôi Tôn đã tới, may là ba còn lưu lại một tay, giết chết con yêu tinh kia, nếu không đã bị nó khai ra là ba gây chuyện.”
Dương Phong và đám người Lý Ngao nghe vậy, nhất thời như ba mẹ chết.
“Ba, nếu như không cứng rắn hạ Diệp Thiên, tụi con làm sao quay về học đường được đây?”
Dương Phong khóc không ra nước mắt.
Cậu ta sợ sau khi trở về, mỗi ngày Diệp Thiên đều tới giẫm bọn họ một lần, như vậy thì làm sao mà sống được cơ chứ?
Dương Tiễn đau đầu.
Đột nhiên hắn ta nghĩ tới cái gì, nói: “Ba đi thương lượng với Ngưu Ma Vương, để cho ông ta đi tìm Quan Âm, đưa Hồng Hài Nhi tới Phiêu Miểu đạo viện, dựa vào thực lực của Hồng Hài Nhi, đủ để treo Diệp Thiên lên mà đánh