"Không được!"
Nghe thấy có người kêu lên Đóa Đóa cẩn thận, sắc mặt Diệp Thiên lập tức thay đổi, bỗng nhiên phóng thẳng đi lên.
Văn Tuyết Tâm cũng đứng lên đầu tiên, cũng chỉ vào một hướng nói: "Tiếng nói hình như từ bên này truyền qua."
Diệp Thiên gật đầu cùng với Văn Tuyết Tâm đi tới phương hướng phát ra tiếng vọng.
Lúc này, ở bên trong một sơn cốc.
Có một con chồn lớn, nhìn qua còn lớn hơn cả Đóa Đóa, đang đánh tới chỗ cô bé.
"Yêu nghiệt to gan, muốn chết thật mà!"
Trong số mấy người bọn họ, Chu Vũ Lăng là người có tu vi cao nhất, vì thế cô bé cũng là người phản ứng lại nhanh nhất, vội vã phất tay ra.
Vèo vèo vèo!
Từ trong tay áo cô bé bắn ra vô số mảnh băng, vừa giống như hoa lê cũng vừa giống như trận mưa tên lớn, bao trùm phía trên con chồn lớn kia.
"Thứ nhân loại bình thường chỉ như sâu kiến này, trước mặt bổn đại tiên thì sức lực các người quá yếu ớt!"
Đối mặt với hàng loạt mũi tên băng mạnh mẽ bắn tới, con chồn không những không tránh đi mà còn tiến lên đón nhận.
Keng keng keng!
Phi tiêu bắn vào trên người con chồn kia giống như bắn vào miếng sắt, đừng nói là đánh chết con chồn kia ngay cả một sợi lông của nó cũng không hề hấn gì.
"Thật là lợi hại!" Chu Vũ Lăng bị hù dọa khiếp sợ không thôi.
"Đi chết đi đồ yêu nghiệt!"
Lúc này, Tôn Tiểu Ngộ giơ Gậy Kim Cô lên đập về phía con chồn kia.
"Thì ra là con trai của Tôn Ngộ Không."
Khi con chồn thấy Gậy Kim Cô thì nhịn không được mà nói.
Nhưng mà nó chỉ nói ngoài miệng chút vậy thôi, dường như nó cũng chẳng sợ gì mấy, tiếp tục đánh tới.
Một giây sau!
Ầm!
Gậy Kim Cô đập vào trên đầu con chồn, nhưng nó không có việc gì cả mà ngược lại Tôn Tiểu Ngộ thì bị đánh văng ra ngoài.
"Thật là khủng bố!"
Một đám nam nữ đều bị dọa sợ ngây người. Ngay lúc con chồn há to miệng ra để nuốt Đóa Đóa thì vù…
Một vòng ánh sáng nhanh như chớp đánh về phía Đóa Đóa.
Trong nháy mắt lập tức kích hoạt trái tim Thất Khiếu Linh Lung của Đóa Đóa.
Ngay sau đó! Bịch!
Đầu con chồn kia đâm vào vòng ánh sáng quanh người Đóa Đóa và bị đá văng ra ngoài.
Sau đó một nam một nữ rơi xuống trước mặt Đóa Đóa.
Rõ ràng là Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm.
"Đáng chết thiệt!"
Con chồn tức giận thở hổn hển, lập tức hóa thân thành nửa người, đầu quái vật to tướng, giận giữ quát lên:
"Thiếu chút nữa là bổn đại tiên có thể ăn thịt Trái tim thất khiếu rồi. Nhưng ngươi lại phá hủy nó, đáng chết, ngươi thật đáng chết mà!"
Nó nói xong thì lập tức vươn tay, triệu hồi Lang Nha Bổng.
Nó đương nhiên biết người có trái tim thất khiếu lung linh khi muốn tiênd công thì xung quanh sẽ phát ra vòng sáng, cho nên nó mới dùng dáng hình chân thật nhất là động vật để tìm ăn, nếu như vậy sẽ xóa bỏ được kích hoạt và thuận lợi ăn vào.
Kết quả lại bị phá hư, nên sao nó có thể không giận dữ kia chứ?
Phải biết rằng, người có thể ăn được trái tim thất khiếu lung linh thì sẽ tăng lên được năm trăm năm tuổi thọ.
Có thể nói, trong mắt nó Đóa Đóa chính là một món ngon tuyệt mỹ!
"Đáng chết chính là tên yêu nghiệt nhà ngươi, có biết cô bé chính là đứa nhỏ mà Trấn Nguyên Tử đại tiên yêu thương nhất không? Ngươi ăn con bé, ngươi không sợ Trấn Nguyên Tử Đại Tiên nghiền ngươi thành tro hay sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Văn Tuyết Tâm vang lên.
Thông qua khí tức tản ra từ trên người con chồn này, cô ấy có thể biết nó đúng là một yêu tinh tương đối lợi hại, ít nhất thì nó lợi hại hơn cả cô và Diệp Thiên.
"Ha ha!"
Chồn tinh cười nói: "Đừng khoác lác hù dọa ta, bổn đại tiên cũng không phải bị hù dọa lớn lên."
"Vậy dù sao tôi cũng là con trai của Tôn Ngộ Không, ngươi cũng nên tin tưởng tôi đúng chứ?"
"Tin."
Chồn tinh nói tiếp: "Có Gậy Kim Cô làm chứng, nên ta sẽ tin."
"Vậy ngươi còn không mau biến đi, ngươi không sợ ba tôi sẽ lột da rút gân của ngươi à?" Tôn Tiểu Ngộ giận dữ nói.
Trư Tiểu Giới cũng nhảy ra ngoài, gọi Đinh Ba ra, uy hiếp nói: "Ông đây là con trai của Thiên Bồng nguyên soái Trư Bát Giới. Ngươi còn không biến nhanh thì ba tôi sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Ngay sau đó, Trương Diệp cũng đứng dậy: "Tôi chính là cháu ngoại của Tử Vi đại đế. Biết điều thì biến nhanh lên, nếu không dù ngươi có trốn tới chân trời góc biển nào thì ông ngoại tôi cũng sẽ nghiền cho xương ngươi nát thành tro, để ngươi vạn kiếp bất phục."
Sau đó, nhóm Kiến Dao đều đứng dậy nói ra thân phận của mình.
Nghe xong thì chồn tỉnh ẩn ẩn cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Những đứa nhóc này có gia cảnh cũng mạnh quá trời!
Nếu làm không tốt thì nó sẽ chết không có chỗ chôn!
Nhưng nếu không giết thì Dương Tiễn và Na Tra cũng sẽ không buông tha nó.
Nghĩ tới nó có thể dựa hơi Dương Tiễn và Na Tra thì nó còn sợ cái rắm gì nữa.
Một người là cháu trai Ngọc Đế, một người là con rể Ngọc Đế, bối cảnh mạnh như vậy thì còn ai dám động tới nó.
Nghĩ như vậy, nó lập tức hừ lạnh một tiếng: "Các người, đồ những thứ đồ chơi không biết sống chết, dám mạo danh các nhân vật lớn như Tử Vi đại đế, Đông Phương thanh đế, Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn để hù dọa bổn đại tiên, vậy thì đừng trách bổn đại tiên không khách khí."
Lời nói vừa dứt thì nó cầm theo Lang Nha Bổng đánh tới chỗ Diệp Thiên.
Nó đã thấy qua hình vẽ Diệp Thiên và Đóa Đóa nên nó có thể nhận ra đôi ba con này chính là mục tiêu của nó.
Về phần nói nhóm người Trương Diệp giả mạo là vì Dương Tiễn và Na Tra có thể dùng người không biết nên không có tội để đảm bảo cho nó khi Tử Vi đại đế có trả thù.
"Tôi sẽ ngăn chặn nó, các người nhanh chóng tránh vào vòng sáng bên cạnh Đóa Đóa."
Diệp Thiên nói xong thì cầm theo Thiên Phạt Kiếm nhảy vào đánh với chồn tinh.
Keng keng keng!
Giao đấu với nó khoảng ba chiêu thì Diệp Thiên lập tức bị đẩy lùi lại bảy tám bước.
"Thật là một con yêu quái lợi hại!"
Diệp Thiên khiếp sợ không thôi!
Để phán đoán thực lực con yêu quái này không khó, có lẽ nó cũng là Vũ trụ cảnh hoặc là tầng chính Đại Thừa cảnh.
Thấy vậy, Văn Tuyết Tâm khẽ cắn răng cũng không có trốn vào trong vòng sáng mà cầm theo lôi ảnh kiếm hướng lên trời, khóe miệng nhanh chóng nhúc nhích niệm pháp quyết.
Chỉ một thoáng, lôi ảnh kiếm lấp lóe ánh sáng, tụ lại thành tia chớp trong kiếm bắn lên bầu trời. Cô ấy tuyên bố tín hiệu xin giúp đỡ từ ông nội Thần Tiêu Ngọc phủ.
Rất nhanh, tín hiệu cầu cứu của cô ấy đã được bắn thẳng tới Thần Tiêu Ngọc Phủ ở tầng mây thứ ba mươi mốt.
"Không tốt rồi, cô chủ gặp nguy hiểm rồi, nhanh chóng thông báo Lôi Tôn đi!"
Có một thị vệ giữ cửa thấy một chữ cứu ta trên không trung hiển thị ở Tử Kim Sơn thì lập tức thay đổi sắc mặt, xông thẳng vào Thần Tiêu Ngọc phủ.
"Lôi Tôn! Lôi Tôn! Không xong! Cô chủ phát tới tín hiệu cầu cứu, nhanh chóng đi tới cho Tử Kim Sơn liền!"
Bên trong Thần Tiêu Ngọc phủ.
"Cái gì?"
Nghe nói kính tiếng la, Lôi Tôn Văn Trọng lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc này mới kêu lên một tiếng: "Hắc Kỳ Lân!"
Một con Hắc Kỳ Lân uy mãnh chạy tới, Văn Trọng lập tức nhảy lên lưng kỳ lân.
"Cái đồ chết tiệt nào dám ra tay với cháu nội bảo bối của ta, nhìn thử xem bản tôn có giết chết hắn hay không."
Ông ta thở phì phì nói, cưỡi theo Hắc Kỳ Lân nhạy nhanh chóng ra khỏi tầng mây thứ nhất.
Mà lúc này, Diệp Thiên vẫn đang tiếp gần mười chiêu của chồn tinh và bị Lang Nha Bổng đánh trúng ngực.
Ầm!
Diệp Thiên như diều đứt dây bay ra ngoài, nện vào bức tường, cũng khiến cho bức tường bị đánh sập rồi biến mất ở trong sơn cốc.
"Ba!"
"Diệp Thiên!"
Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm kêu ra tiếng.
Chồn tinh đã diệt trừ Diệp Thiên, cười ha ha ra tiếng, lập tức bay lên núi đập đổ hang động.
"Không được!"
Sắc mặt Văn Tuyết Tâm lập tức thay đổi, cầm theo lôi ảnh kiếm bay thẳng tới chỗ chồn tinh, phóng ra những đợt xạ kích lên trên người chồn tinh.
Chồn tinh bị điện giật nổi nóng, bỗng nhiên quay người lại vỗ một chưởng vào hư không.
Ầm!
Một đoàn khói màu đen lập tức đánh trên người Văn Tuyết Tâm, rồi đánh bật cô ấy bay ra ngoài, rồi rơi trên mặt đất và phun ra một ngụm máu tươi.
"Chị Tuyết Tâm!"
Đóa Đóa lập tức chạy tới, đỡ Văn Tuyết Tâm dậy.
"Chị Tuyết Tâm, chị thế nào rồi?"
Văn Tuyết Tâm lau vết máu ở khóe miệng: "Chị vẫn ổn."
"Hừ!"
Chồn tinh cũng mặc kệ những người khác, cứ mặc nhiên muốn đập sụp cái động kia.
"Không được!"
Sắc mặt Văn Tuyết Tâm lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đóa Đóa, chúng ta nhanh chóng tiến lên cứu ba của em đi."
Cô ấy nói xong thì lập tức lôi kéo Đóa Đóa chạy theo phía sau hướng đi của Chồn tinh.