"Đại tiên, cha con sắp phải độ kiếp rồi, người mau ra đây giúp cha con độ kiếp đi đại tiên!"
Đóa Đóa nghe thấy âm thanh sấm sét, chạy ra khỏi đạo xá xem thử, thấy Diệp Thiên áp đảo trong hư không, trên đỉnh đầu sấm sét vang dội. Biết ngay Diệp Thiên sắp độ kiếp rồi, liền gân cuống họng kêu lên.
Lần trước Trấn Nguyên Tử giúp Diệp Thiên nhẹ nhàng vượt qua lôi kiếp.
Cô bé tin tưởng, lần này Trấn Nguyên Tử, cũng có thể giúp Diệp Thiên thành công vượt qua lôi kiếp!
Nghe thấy tiếng kêu của cô bé, Trấn Nguyên Tử và Thanh Phong Minh Nguyệt, cùng rất nhiều đệ tử của Ngũ Trang Quán đều từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
"Ôi trời ơi, Diệp Thiên độ Thái Ất Kim Tiên Lôi Kiếp đến nay thời gian mới hơn một tháng, nhanh như vậy lại độ Đại Thừa Kim Tiên Lôi Kiếp?"
"Hơn một tháng, từ thái ất cảnh vào đại thừa cảnh. Tốc độ này nhanh đến nỗi kinh người luôn đó?"
"Đáng sợ! Thật quá đáng sợ! Tốc độ tu luyện này của hắn quả thật là nghịch thiên mà!"
"..."
Đệ tử trong Ngũ Trang Quán, tất cả đều bị doạ sợ, đều ném ánh mắt ghen tị và sùng bái về phía Diệp Thiên.
"Sư tôn, có thật không vậy, Diệp Thiên nhanh như vậy lại độ Đại Thừa Kim Tiên Lôi Kiếp?"
Minh Nguyệt ngửa đầu nhìn Diệp Thiên, trong đôi mắt đẹp toát ra đều là vẻ không thể tin được.
Phải biết. Cô ta lên thái ất cảnh đến nay cũng đã rất nhiều cái năm rồi, nhưng mà chỉ là thực lực thái ất cảnh cấp ba.
Còn Diệp Thiên thì sao?
Mới lên thái ất cảnh hơn một tháng, hiện tại lại sắp vào đại thừa cảnh rồi.
Tốc độ này nhanh đến mức quả thật có thể nghiền chết cô ta!
Đến mức cô ta cũng không dám tin đây là sự thật.
"Ha ha!"
Trấn Nguyên Tử vuốt râu cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, nếu là hắn không có cái thiên phú này, vi sư sao lại chịu đánh cược với con khỉ, trong ba năm Diệp Thiên không vào Đại La Kính sẽ cho con khỉ một quả nhân sâm?"
Thanh Phong Minh Nguyệt cùng chúng đệ tử im lặng.
Như vậy xem ra, cứ tiếp tục với tốc độ này, trong ba năm, Diệp Thiên thật sự có khả năng vào Đại La Kính!
Lúc này, Trấn Nguyên Tử giống như lần trước, dùng địa thư hộ thể cho Diệp Thiên.
Đợi sau khi Diệp Thiên chống đỡ được ba trăm sáu mươi đạo thiên lôi, ông thu hồi địa thư lại. Sau đó búng tay một cái phá vỡ gông xiềng trên người Diệp Thiên, khiến Diệp Thiên nhẹ nhàng đi vào đại thừa cảnh.
"Còn mười ngày nữa, sẽ đến kỳ hạn một tháng, thả lỏng một chút, tiếp tục tu luyện, miễn cho về đạo viện Phiêu Miểu đánh không lại Dương Phong."
Trấn Nguyên Tử nói.
Sau đó, ông lấy ra mười viên long châu cho Diệp Thiên.
"Ta đây, cũng không có tài nguyên tu luyện gì, chỉ có mười viên Thiên Long Châu này, con cầm đi tu luyện, so với hấp thu linh khí hiệu quả tốt hơn rất nhiều lần."
"Nhưng mà con đừng nghĩ đến việc đi giết rồng lấy long châu tu luyện, rồng của Thiên Giới đều được Thiên Đình trả thù, cho dù là nghiệt long, cũng phải có sự cho phép của Thiên Đình mới có thể giết, nếu như giết một con rồng. Phải lấy mạng để đổi."
"Năm đó bởi vì Na Tra giết chết Ngao Bính, cuối cùng phải dùng mạng để trả, nhớ kỹ không thể giết rồng."
"Biết rồi đại tiên."
Diệp Thiên nhận lấy Thiên Long Châu nói.
Trấn Nguyên Tử vung phất trần lên rời đi.
"Cha. Cha nhìn nè!"
Trấn Nguyên Tử vừa đi, Đoá Đoá lấy ra hai quả nhân sâm Diệp Thiên nhìn.
"Đại tiên lại cho Đóa Đóa hai quả nhân sâm à?"
Diệp Thiên bị kinh ngạc.
Trấn Nguyên Tử đối xử với Đoá Đoá cũng quá tốt rồi!
Đóa Đóa cười hì hì một tiếng, kể rõ ngọn nguồn cho Diệp Thiên nghe.
"Thì ra là vậy!"
Diệp Thiên nghe xong mới biết được là rốt cuộc là chuyện gì.
"Cha. Cho cha đem đi cua chị Tuyết Tâm."
Đóa Đóa cho Diệp Thiên một quả.
Diệp Thiên nhận lấy quả nhân sâm, nhếch miệng cười một tiếng, sờ lên đầu Đoá Đoá: "Vẫn là Đóa Đóa đối tốt với cha, có quả nhân sâm mà Đoá Đoá cho, cha đảm bảo sẽ cưới được Văn Tuyết Tâm về làm mẹ của Đoá Đoá."
"Dạ!"
Đóa Đoá gật đầu như gà con mổ thóc.
"Hừ!"
Minh Nguyệt thở hồng hộc hừ một tiếng, vẻ mặt u oán rời đi.
"Chuyện này..."
Diệp Thiên có chút không hiểu gì.
Đóa Đóa cười hi hi một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chị Minh Nguyệt nói cha nhìn lén chị ấy tắm, muốn cha chịu trách nhiệm với chị ấy kìa. Cho nên chị ấy ghen rồi"
Diệp Thiên: "..."
Nói thật, Minh Nguyệt cũng rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo. Dáng người cũng rất tốt, chỉ là thỏ không ăn cỏ gần hang, Trấn Nguyên Tử cứu hắn, giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn sao có thể không biết xấu hổ hại đồng nữ của Trấn Nguyên Tử được.
Nhưng không ngờ, hắn vô tình nhìn thấy Minh Nguyệt không mặc quần áo. Lại muốn hắn chịu trách nhiệm.
Điều này cũng quá nằm ngoài sự dự đoán của hắn rồi!
"Cha có chịu trách nhiệm hay không đây?" Đóa Đóa hiếu kỳ hỏi.
Diệp Thiên cười cười: "Vậy phải xem ý Trấn Nguyên Tử Đại Tiên."
Đóa Đóa gật gật đầu.
Cô bé hiểu được ý trong lời nói của cha, chính là nếu Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đồng ý, cha sẽ chịu trách nhiệm. Nếu Trấn Nguyên Tử Đại Tiên không đồng ý, cha cũng không thể làm trái ý của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, dù sao Trấn Nguyên Tử Đại Tiên có ơn với cha.
Sau đó Diệp Thiên cùng Đoá Đoá dạo khắp nơi một lúc, tâm sự với Đoá Đoá, sau đó lại trở về tiếp tục tu luyện.
Nuốt mười viên Thiên Long Châu, dùng Thiên Long Châu tu luyện. Diệp Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được, so với hấp thu linh khí tu luyện nhanh hơn nhiều
"Đáng tiếc chỉ có mười viên, nếu số lượng nhiều. Tu vi hẳn là tăng lên rất nhanh."
Diệp Thiên thầm nghĩ.
Còn Đóa Đóa, thì đến phòng của Minh Nguyệt.
"Thế nào rồi Đóa Đóa, cha ngươi có đồng ý chịu trách nhiệm với ta không?"
Thấy Đoá Đoá đi đến, Minh Nguyệt gấp gáp hỏi.
Đóa Đóa nói: "Cha ta nói, được Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đồng ý cha sẽ chịu trách nhiệm."
Minh Nguyệt gật gật đầu.
Chuyện này quả thật phải được sư tôn đồng ý mới được.
"Ta đi hỏi sư tôn một chút."
Sau khi im lặng nhìn một hồi, cô ta ra khỏi phòng, đến đạo xá của Trấn Nguyên Tử.
Vừa vào đạo xá của Trấn Nguyên Tử, Trấn Nguyên Tử cười ha hả nói: "Mặt hiện hoa đào, đây là ý xuân hả?"
Bị Trấn Nguyên Tử nói như vậy, Minh Nguyệt cúi đầu xuống, khuôn mặt hình quả trứng càng lộ vẻ đỏ hồng xấu hổ nói: "Sư tôn. Trước đó Diệp Thiên hắn... nhìn con tắm, ta muốn... để hắn chịu trách nhiệm, không biết sư tôn... có thể đồng ý không?"
Trấn Nguyên Tử cười cười: "Vận mệnh của hắn nhiều trắc trở. Đi theo hắn không có gì tốt, vẫn là nên thu xuân tâm của con lại, ngoan ngoãn ở lại Ngũ Trang Quán đi."
"Sư tôn..."
"Được rồi. Ra ngoài đi."
Trấn Nguyên Tử trầm mặt xuống.
Minh Nguyệt bĩu môi, mày ủ mặt ê rời đi.
"Đại tiên không có đồng ý có đúng không?"
Thấy Minh Nguyệt mày chau mặt ủ trở về, Đóa Đóa biết là Trấn Nguyên Tử không đồng ý.
Minh Nguyệt gật gật đầu, ngồi xuống mép giường, nức nở khóc oà lên.
Cô ta cảm thấy mình rất uất ức.
Sư tôn không từ chối Diệp Thiên đi cua Văn Tuyết Tâm, tại sao không cho Diệp Thiên chịu trách nhiệm với cô ta chứ?
"Chị Minh Nguyệt đừng buồn, có lẽ ngày nào đó đại tiên mềm lòng, nói không chừng người sẽ đồng ý."
Đóa Đóa chỉ có thể an ủi Minh Nguyệt như thế này thôi.
Năm ngày sau.
Diệp Thiên luyện hóa mười viên Thiên Long Châu, tu vi từ đại thừa cảnh cấp một tiêu thăng đến đại thừa cảnh cấp bốn.
Sau đó, hắn lại tốn thời gian năm ngày, hấp thu linh khí tu luyện.
Kết quả tu luyện năm ngày, vẫn là đại thừa cảnh cấp bốn, cách cấp năm còn kém 40% kinh nghiệm.
"Xem ra vào đại thừa cảnh, dưới tình huống không có tài nguyên tu luyện, dựa vào linh khí tiến độ tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều."
Diệp Thiên nghĩ thầm trong lòng.
"Bỏ đi, có tui vi đại thừa cảnh cấp bốn, đủ để đánh thắng được Dương Phong rồi."
Nghĩ đến chuyện này, hắn ra khỏi đạo xá.
"Con ngược lại rất có quan niệm thời gian, vừa đúng qua một tháng, con đã ra rồi. Không tệ không tệ, đã đạt được thực lực đại thừa cảnh cấp bốn, đủ để đánh con trai Dương Tiễn rồi."
Thấy Diệp Thiên đi ra, Trấn Nguyên Tử cười nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên cười cười: "Đại tiên đây là muốn đưa cha con bọn con đi Trường An sao?"
Trấn Nguyên Tử gật đầu, triệu hoán Cân Đẩu Vân.
"Lên đây đi, nếu không với tốc độ của con, phải một hai ngày mới có thể đến được Trường An."
Lúc này Diệp Thiên và Đoá Đoá nhảy lên Cân Đẩu Vân.
"Diệp Thiên, người khác không gây sự với ngươi, ngươi cũng không nên đi gây sự với người khác biết không? Tránh cho lại bị bắt đi chém đầu."
Minh Nguyệt căn dặn một câu.
Diệp Thiên c với cô ta một tiếng.
Rất nhanh.
Vút một tiếng, Cân Đẩu Vân nhanh chóng rời đi.