Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1286: Phát động Đại Thừa Kim Tiên Lôi Kiếp!






Giờ khắc này, hương thơm bao phủ khuôn viên ngàn dặm của Ngũ Trang Quán, thu hút vô số loài chim và thú xung quanh Ngũ Trang Quán, để ngửi được hương thơm quyến rũ này.

Hương hoa của quả nhân sâm, ngửi một cái đều có thể sống thêm mười năm.

Mỗi lần cây nhân sâm nở hoa, đều có thể thu hút vô số sinh linh về đây.

Bọn chúng không ăn được quả nhân sâm, ngửi hương hoa cũng không tệ.

Cùng lúc đó, người trong Ngũ Trang Quán. Cũng đều chen chúc như ong vỡ tổ từ bên trong từng đạo xá tuôn ra.

"Trời ơi, thật là hương hoa của quả nhân sâm."

"Không phải còn ba ngàn năm nữa mới có thể mở hoa sao? Tại sao lần này nở hoa sớm như vậy?"

"Kỳ lạ, thật là quá kì lạ!"

"..."

Tất cả đệ tử trên dưới Ngũ Trang Quán, đều tràn đầy nghi hoặc.

Rất nhanh, Trấn Nguyên Tử cũng đi ra từ trong đạo xá, đi về phía hậu hoa viên, các đệ tử cũng nhao nhao đi theo phía sau, đều muốn đi xem thử có phải cây nhân sâm nở hoa sớm hay không.

Rất nhanh, sau khi một đám người đến hậu hoa viên.

Nhìn một cái.

Chỉ thấy trên cây nhân sâm, kết đầy nhụy hoa, từng nụ hoa trong nhụy hoa chớm nở, vô cùng xinh đẹp.

Mà sáu quả nhân sâm trên cây nhân sâm. Đã không trên tàng cây, hiện đang lơ lửng trên không.

Mà ở phía trước sáu quả nhân sâm này, một cô bé đang ngồi, hai tay ôm mắt oa oa khóc.

"Là Đóa Đóa đang khóc."

"Đóa Đóa đây là lại chạy tới trộm hái quả nhân sâm?"

"Cô ấy không có móc vàng, sao có thể hái quả nhân sâm xuống được?"

Đệ tử Ngũ Trang Quán đều rất nghi hoặc.

Rất nhanh, Trấn Nguyên Tử đến bên cạnh Đoá Đoá, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô bé, cười hỏi: "Đóa Đóa. Sao con lại ngồi khóc ở đây vậy?"

Đóa Đóa nghe vậy, quay đầu nhìn lại, thấy Trấn Nguyên Tử Đại Tiên tới, lập tức khóc càng lớn tiếng, vừa khóc vừa nói: "Đại tiên, con không có muốn hái trộm quả nhân sâm, chỉ là con đến xem quả nhân sâm, không ngờ bọn chúng từ trên cây rụng xuống hết, bảo bọn chúng về trên cây bọn chúng không về, làm sao bây giờ đây đại tiên? Lần trước bọn chúng đều trở về mà."

Đóa Đóa rất lo lắng.

Cô bé cảm thấy Trấn Nguyên Tử không hái quả nhân sâm xuống, có lẽ là muốn giữ lại dùng lúc hái, bây giờ toàn bộ quả nhân sâm từ trên cây rụng xuống hết, nếu như không ăn, sợ để lâu sẽ bị hư.

Nhưng mà nếu ăn hết, lúc quan trọng muốn dùng, Trấn Nguyên Tử sẽ không có quả nhân sâm nữa.

Mà Nhân Sâm Quả còn cần phải tám ngàn năm mới có thể kết quả lần nữa. Trong lúc đó Trấn Nguyên Tử muốn dùng quả nhân sâm lại không có dùng, vậy phải làm sao cho phải đây?

Vì thế cô bé cảm thấy tràn đầy cảm giác tội nghiệt.

Nếu như không phải mình chạy tới đây, quả nhân sâm sẽ không bị rụng xuống.

Nhưng không ngờ, Trấn Nguyên Tử cười ha ha nói: "Không sao không sao, rụng xuống thì rụng xuống, con nhìn trên cây đã kết đầy nhụy hoa, mà Nhân Sâm Quả một khi kết nhụy hoa, những quả không hái xuống đều sẽ bị rụng, cho nên không trách con, còn phải cảm ơn khiến quả nhân sâm nở hoa sớm ba ngàn năm nữa đó."

Đóa Đóa nghe vậy, lập tức nín khóc, một đôi ngập nước mắt to tròn nhìn Trấn Nguyên Tử, kinh ngạc nói: "Con khiến quả nhân sâm nở hoa sớm ba ngàn năm?"

Cô bé quả thật không thể tin được vào tai của mình nữa!

Mình chưa làm gì hết mà.

Sao có thể khiến quả nhân sâm nở hoa sớm ba ngàn năm chứ?

Ngay cả Thanh Phong Minh Nguyệt và đệ tử của Ngũ Trang Quán, cũng đều bị kinh ngạc.

Nhân Sâm Quả Thụ, từ trước đến nay đều là ba ngàn năm nở hoa một lần, ba ngàn năm kết quả một lần, ba ngàn năm thì quả chín, đây là quy luật sinh trưởng của quả nhân sâm, chưa hề bị phá vỡ, cho dù Trấn Nguyên Tử có đạo pháp thông thiên. Cũng không cách nào phá vỡ quy tắc này, thúc quả nhân sâm chín, Đóa Đóa ngay cả Kim Tiên cũng không phải, có thể phá vỡ quy tắc để quả nhân sâm nở hoa sớm ba ngàn năm.

Chuyện này sao lại có thể?

"Sư tôn, có phải người đang cố ý an ủi Đóa Đóa đúng không?" Thanh Phong hỏi.

Trấn Nguyên Tử cười cười: "Cây nhân sâm nở hoa sớm ba ngàn năm. Đây là sự thật đúng không?"

"Ờ..." Thanh Phong gật gật đầu: "Đúng thật là nở hoa sớm ba ngàn năm."

"Vậy thì đúng rồi." Trấn Nguyên Tử nói: "Vi sư trồng cây nhân sâm năm mấy chục triệu năm nay, chưa bao giờ có nở hoa sớm, Đóa Đóa khóc ở đây, cây nhân sâm liền nở hoa sớm rồi. Không phải con bé khiến cây nhân sâm nở hoa sớm thì là ai?"

"Chuyện này..."

Tất cả mọi người sợ ngây người!

Đóa Đóa khóc một hồi, cây nhân sâm liền nở hoa sớm à?

Chuyện này cũng khó tưởng tượng quá đi!

"Đóa Đóa, rốt cuộc ngươi đã làm gì, mới khiến cho cây nhân sâm nở hoa sớm?" Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Cô bé không tin mình vừa khóc cây nhân sâm lại có thể nở hoa sớm.

Đóa Đóa lắc đầu: "Ta không làm cái gì hết, ta đến hậu hoa viên, ngồi ở yên ở đây nhìn quả nhân sâm, sau đó quả nhân sâm rơi xuống, doạ ta khóc, sau đó đại tiên và các ngươi đều tới, ta mới biết cây nhân sâm nở hoa rồi đó."

Mọi người im lặng.

Cái này cũng được à?

"Đúng rồi."

Đóa Đóa đột nhiên nói: "Ta nói thầm vài câu, nếu như cây nhân sâm có thể ba ngày nở hoa, ba ngày kết quả, ba ngày chín thì tốt quá, sau đó sáu quả nhân sâm còn lại rơi xuống."

Lời nói vừa thốt ra. Đám người càng thêm im lặng.

Chuyện này cũng khiến người khác khó có thể tin được!

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử cười nói: "Nếu thật như Đóa Đóa nói, ba ngày nở hoa, ba ngày kết quả, ba ngày quả chín, vậy thì tốt nhất rồi, đến lúc đó ta sẽ tặng hết sáu quả nhân sâm này cho Đoá Đoá ."

Nói đùa. Nếu Đóa Đóa thật sự có thể khiến quả nhân sâm trong thời gian chín ngày kết đầy ba mươi quả, cho Đóa Đóa sáu quả có gì không được?

"Thật không?"

Đôi mắt đẹp của Đóa Đóa sáng lên.

"Sáu quả đều cho con hết, vậy con sẽ lấy một quả cho cha đem đi cua chị Tuyết Tâm, lấy một quả đi chia cho các bạn học đã giúp con cứu cha, lấy một quả chia cho toàn bộ đệ tử trong Ngũ Trang Quán ăn, ba quả cất ở chỗ của đại tiên, nếu cha lại có phiền phức gì, đại tiên cứ lấy đi hối lộ Tam Thanh. Để bọn họ giúp cha."

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử ngửa đầu nở nụ cười.

"Được được được, Đóa Đóa muốn chia như thế nào thì cứ chia như thế ấy, ta xem thử địa thư, chín ngày sau chín ngày sau quả nhân sâm có chín hay không."

Dứt lời. Trấn Nguyên Tử lấy địa thư ra.

Chỉ thấy ông lật ra ba trang, thấy bên trong địa thư, các nhụy trên cây nhân sâm đầy hoa nở; lại lật ba trang thấy trên cây nhân sâm kết được ba mươi quả; lại lật ba trang, ba mươi quả trên cây đều đã chín.

Khiến đệ tử của Ngũ Trang Quán sợ ngây người cả đám!

Thì ra Đoá Đoá nói thầm một câu, thật sự làm cho quả nhân sâm chín một lần trong thời gian chín ngày!

"Ha ha!"

Trấn Nguyên Tử thu hồi địa thư thoải mái cười to: "Chín ngày sau, lại có thêm ba mươi quả nhân sâm chín, sáu quả nhân sâm này đều là của Đoá Đoá. Ta giữ lại ba quả cất giữ cho Đoá Đoá."

Dứt lời, Trấn Nguyên Tử cất đi ba quả.

"Dạ."

Đóa Đóa gật đầu như gà con mổ thóc, lấy hai quả cất vào nhẫn không gian, lấy một quả đưa cho Minh Nguyệt. Nói: "Chị Minh Nguyệt cầm đi chia cho mọi người nếm một miếng."

Minh Nguyệt vui vẻ nhận lấy, đem quả nhân sâm đi ép thành nước, các đệ tử của Ngũ Trang Quán, mỗi người nếm một ngụm, rất nhiều đệ tử chưa từng ăn quả nhân sâm, cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị của quả nhân sâm rồi, đều nhao nhao cảm ơn Đóa Đóa.

"Đóa Đóa, ngươi muốn lấy quả cho cha ngươi cua chị Tuyết Tâm, chị Tuyết Tâm đó có phải là rất đẹp hay không vậy?"

Đêm đó, Minh Nguyệt đến phòng Đoá Đoá, hiếu kỳ hỏi.

"Đúng vậy đó, chị Tuyết Tâm rất đẹp luôn, hơn nữa người cũng rất tốt, là cháu gái của Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn." Đóa Đóa nói.

"Wa. Bối cảnh lớn vậy à!"

Minh Nguyệt bị kinh ngạc nói.

Sau đó, cô ta lại hỏi: "Vậy cô ta, có phải là xinh đẹp hơn ta hay không?"

Đóa Đóa che miệng cười một tiếng: "Chị Minh Nguyệt, có phải cũng thích cha ta hay không?"

Minh Nguyệt nghe vậy. Gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Ta không thèm thích cha ngươi đâu, nhưng mà cha ngươi hắn, nhìn lén ta tắm. Hắn dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với ta đúng không? Ở thiên giới bọn ta, nam nhìn lén nữ tắm, đều phải chịu trách nhiệm đó."

"Ờ..."

Đóa Đóa lập tức khó xử.

Cũng không biết cha có trách nhiệm với chị Minh Nguyệt hay không.

"Như vậy đi, chờ cha ta tu luyện kết thúc, ta hỏi cha có chịu trách nhiệm với chị Minh Nguyệt hay không?" Đóa Đóa nói.

Minh Nguyệt gật gật đầu, xấu hổ nghiêm mặt chạy ra khỏi phòng, khiến Đóa Đóa vui cười khanh khách không ngừng.

Chín ngày sau, cây nhân sâm quả nhiên kết đầy ba mươi quả nhân sâm chín một lần nữa.

Trấn Nguyên Tử lại để cho Đóa Đóa đi nói thầm, thuận tiện khóc một chút.

Kết quả Đóa Đóa khóc một ngày, quả nhân sâm rơi xuống, nhưng mà cây không nở hoa, thế là Trấn Nguyên Tử bảo Đoá Đoá gọi Nhân Sâm Quả trở về trên cây.

Lại qua mười ngày.

Đùng đùng đùng!

Ngũ Trang Quán mây đen dày đặc, sấm sét vang rền.

Rõ ràng là Diệp Thiên, phát động Đại Thừa Kim Tiên Lôi Kiếp!