Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1288: Ngồi cùng bàn với Văn Tuyết Tâm!






Lúc này, đạo viện Phiêu Miểu.

Vào giờ tan học...

"Không phải đã nói, kỳ hạn một tháng sao? Tại sao Diệp Thiên còn chưa về đạo viện lên lớp?"

"Diệp Thiên kia sẽ không phải là sợ bị Dương Phong đánh, cho nên không dám về đấy chứ?"

"Các ngươi nói, Diệp Thiên không dám về lên lớp, Dương Phong có dẫn người đến Ngũ Trang Quán đánh hắn hay không?"

"Đó là điều chắc chắn rồi, Dương Tiễn ở trên pháp trường bị làm cho mất mặt, Dương Phong chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu hôm nay Diệp Thiên không dám về nữa, ngày mai Dương Phong sẽ cử người đến Ngũ Trang Quán xử Diệp Thiên."

"..."

Trong đạo viện, nghị luận như nước thủy triều dâng.

"Các ngươi nhìn kìa, đám người Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo, hình như muốn đến học đường của Dương Phong."

Có người đột nhiên hô lên.

Học sinh trong đạo viện nhìn lại.

Quả nhiên thấy đám người Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo, Ngưu Tiểu Ngọc, từ tòa nhà cấp thái ất đó, bay về phía toà nhà cấp đại thừa kia.

"Không thể nghi ngờ, bọn họ chắc chắn không giữ được bình tĩnh, kêu Dương Phong cử người đến Ngũ Trang Quán xử Diệp Thiên!"

"Lần này Diệp Thiên thê thảm rồi, không có trưởng bối giúp đỡ, hắn còn không phải sẽ bị đánh thành chó chết sao."

"..."

Rất nhiều kẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc này, đám người Lý Ngao đã đến học đường của Dương Phong.

"Dương Phong. Tên Diệp Thiên kia hôm nay còn chưa về lên lớp, chắc chắn là sợ bị ngươi đánh không dám tới, ngươi xem hay là cử người, chúng ta cùng đến Ngũ Trang Quán xử hắn?"

Lý Ngao hỏi.

Dương Phong cười lạnh: "Cho hắn thêm thời gian một ngày cuối cùng, nếu hôm nay còn chưa về, ngày mai ta sẽ đến Ngũ Trang Quán, lột da hắn ra hết, cho hắn biết đắc tội với Dương Phong ta hậu quả nghiêm trọng đến mức nào!"

"Được!"

Lúc này Văn Tuyết Tâm nhịn không được mở miệng: Dương Phong, đừng ức hiệp người khác quá, từ đầu đến cuối Diệp Thiên đều chưa từng đắc tội với anh, là anh vẫn luôn quấy nhiễu người ta, anh càng như vậy, tôi lại càng xem thường anh biết không?

Cô rất phiền muộn.

Diệp Thiên trêu ghẹo cô một chút, liên quan cái rắm gì đến Dương Phong hắn ta chứ.

Hắn dựa vào cái gì mà khó chịu, muốn trả thù Diệp Thiên hả?

Đúng là con người kỳ lạ!

Hắn hại cha tôi bị đánh một trăm trượng hình, còn có thể không đắc tội với tôi?? Đắc tội với tôi gần chết đi được rồi biết không!" Dương Phong thở hồng hộc nói.

Nếu không phải do con gái của Diệp Thiên, nhờ một đám tiên nhị đại tìm người lớn trong nhà đến chỗ Ngọc Đế, Ngọc Đế có thể chịu nổi áp lực phạt nặng cha hắn hay không?

"Cha ngươi và Na Tra còn có Tứ Đại Thiên Vương bị trượng hình, đều là ngươi gây ra, còn trách Diệp Thiên, nếu khi đó ngươi không đánh Diệp Thiên, Tôn Ngộ Không có thể đánh ngươi, sẽ có những chuyện xảy ra sau đó hay không?" Văn Tuyết Tâm bất mãn nói.

Rõ ràng mình phạm lỗi, rước lấy một đống chuyện. Lại đẩy hết tội lỗi lên đầu Diệp Thiên.

Quả thực quá không có liêm sỉ!

"Hắn không trêu ghẹo cô, tôi sẽ ăn no rửng mỡ không có chuyện làm đi đánh hắn sao?" Dương Phong khó chịu nói.

Văn Tuyết Tâm vỗ bàn đứng lên, tức giận nói: "Tôi đồng ý cho hắn trêu ghẹo, liên quan gì tới anh, anh kích động như vậy làm gì?"

"Vậy thì tôi muốn đánh hắn, liên quan gì tới cô, cô kích động cái gì chứ?" Dương Phong tức giận đáp.

Văn Tuyết Tâm: "..."

Cô chỉ cảm thấy Dương Phong quá không thể thuyết phục!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến rối loạn âm thanh.

"Về rồi về rồi! Diệp Thiên về đạo viện rồi!"

Một âm thanh rối loạn vang lên.

Chỉ một thoáng.

Rầm rầm!

Bọn người Dương Phong, Lý Ngao, Lý Tiêu, tất cả đều chen chúc xông ra khỏi học đường, ngay cả Văn Tuyết Tâm cũng ngồi không yên, đứng dậy chạy ra ngoài.

Quả nhiên, nhìn thấy trong hư không, một cái Cân Đẩu Vân chậm rãi hạ xuống đất.

Phía trên ba người đứng.

Một người là Trấn Nguyên Tử, một người là Diệp Thiên, một người là con gái Diệp Thiên.

Thấy vậy, Dương Phong không khỏi cười lạnh: "Hắn không dám đến một mình, để Trấn Nguyên Tử đưa hắn đến à, lá gan cũng nhỏ quá rồi"

"Vậy ngươi có muốn đi xử hắn không?" Lý Ngao hỏi.

Dương Phong lắc đầu: "Trấn Nguyên Tử ở đây, nếu bây giờ ta ra tay, lỡ như ông ta lén dùng thần niệm làm giảm bớt thực lực của ta, vậy thì không phải là ta xử Diệp Thiên, mà là bị Diệp Thiên xử. Cho nên phải đợi sau khi Trấn Nguyên Tử đo đã, ta mới xử lý hắn."

"Có lý!"

Bọn người Lý Ngao gật gật đầu.

"Diệp Thiên! Ngươi về rồi!"

Lúc này, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới, chạy về phía Diệp Thiên. Rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Nhưng thấy hai người bọn họ mặt mũi bầm dập, sắp không nhận ra được nữa rồi, Diệp Thiên cau mày nói: "Bọn chúng đánh à?"

"Hu hu..."

Trư Tiểu Giới tủi thân khóc lên: "Ngươi không ở đây trong một tháng này, Dương Phong và đám người Lý Ngao. Hai ba ngày đến đánh ta và Hầu ca một lần, hai ta bị đánh đến nỗi muốn nghỉ học luôn đó, hu hu hu..."

Trư Tiểu Giới uất ức muốn khóc, gào khóc thật to.

Chọc cho đám học sinh xung quanh lập tức cười ha ha.

Diệp Thiên vỗ vỗ vai hai người bọn họ, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta bảo vệ hai ngươi, nếu bọn hắn dám lại động các ngươi một lần, ta sẽ trả lại gấp mười lần trên người bọn chúng."

Tôn Tiểu Ngộ đang muốn nói gì đó, Trấn Nguyên Tử mở miệng nói: "Được rồi, các con rảnh rỗi hẵng ôn chuyện, ta dẫn con đi gặp viện trưởng, bảo viện trưởng đổi cấp cho con."

Dứt lời. Ông nắm tay Đóa Đóa, đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.

"Đổi cấp?"

Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới lông mày nhăn lại.

"Diệp Thiên, ngươi lên đại thừa cảnh rồi?"

Tôn Tiểu Ngộ không khỏi thốt lên.

Diệp Thiên gật đầu cười hì hì, khoát tay áo: "Rảnh rỗi hẵng nói chuyện."

Sau đó hắn đuổi theo bước chân của Trấn Nguyên Tử.

Không bao lâu. tiếng chuông lên lớp vang lên, mọi người trở về học đường của riêng mình.

Trấn Nguyên Tử thì mang theo Đóa Đóa rời khỏi đạo viện Phiêu Miểu, đi về phía đạo viện Hư Vô.

Còn Diệp Thiên, thì được viện trưởng đích thân đưa đến học đường thứ nhất cấp đại thừa.

"Hả?"

Khi thấy viện trưởng dẫn theo Diệp Thiên đi vào học đường, gần trăm học sinh lập tức phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

"Chắc không đâu ha, Trấn Nguyên Tử Đại Tiên bảo viện trưởng đưa Diệp Thiên đến học đường của chúng ta, tạ tội với Dương Phong, bảo Dương Phong đừng đánh hắn?" Có một học sinh nói.

"Hey! Không chừng đúng thật như vậy!"

"Nhất định là như vậy!"

"Xem ra Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cũng sợ Diệp Thiên bị Dương Phong đánh phế nữa à!"

Đám học sinh xì xào bàn tán.

"Có thể hòa giải là tốt nhất."

Văn Tuyết Tâm thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này. Dương Phong đứng lên: "Viện trưởng, dẫn hắn đi, đừng dẫn hắn đến nói với những lời hay ho với ta, thể diện ai ta cũng sẽ không cho. Tuyệt đối không hoà giải với hắn, nhất định phải đánh hắn!"

Viện trưởng cười ha ha: "Dương Phong, ngươi hiểu lầm, ta sẽ không dẫn Diệp Thiên đến hoà giải với ngươi, là Diệp Thiên chuyển cấp, từ nay về sau sẽ học ở lớp này, ta dẫn hắn đến giúp hắn sắp xếp chỗ ngồi."

"Cái gì!"

Lớp học học sinh đều bị doạ sợ.

Diệp Thiên từ cấp thái ất chuyển sang cấp đại thừa?

Chuyện này sao có thể!

Tất cả mọi người không thể tin được đây là sự thật!

"Viện trưởng, ông có nhầm lẫn không? Hắn là đại thừa cảnh?"

Dương Phong không dám tin hỏi.

Viện trưởng cười cười: "Không có nhầm. Ta đã kiểm tra rồi, hắn thật sự đã vào đại thừa cảnh, không sai được."

Dứt lời, ánh mắt của ông ta quét qua. Rơi vào chỗ ngồi của Văn Tuyết Tâm, nói: "Chu Vũ Lăng, ngươi qua ngồi cùng bàn với Vương Mộ Hàn, vị trí đó của ngươi cho Diệp Thiên ngồi."

Lời nói vừa thốt ra, lập tức dẫn đến xôn xao.

"Trời, có nhầm hay không, viện trưởng muốn xếp cho Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm ngồi cùng bàn?"

"Không phải là nam nữ không được ngồi cùng bàn sao?"

"Chắc không phải là Trấn Nguyên Tử Đại Tiên hối lộ viện trưởng đó chứ?"

Ngay cả Văn Tuyết Tâm cũng kinh ngạc.

"Ta không đồng ý!"

Dương Phong lập tức bất mãn nói: "Quy định của đạo viện là nam không được ngồi cùng bàn, viện trưởng đây là muốn phá vỡ quy định của đạo viện hay sao?"

Viện trưởng cười ha ha: "Quy định là chết, người là sống, có thể thay đổi quy định mà."

Dương Phong đen mặt!

Viện trưởng làm thế này, chắc chắn là đã nhận thứ gì đó tốt của Trấn Nguyên Tử!

Nhưng hắn vẫn khó chịu nói: "Nam nữ không được ngồi cùng bàn quy định đã đặt ra mấy ngàn năm, là ông nói thay đổi là có thể thay đổi được?"

Sắc mặt của viện trưởng lập tức trở nên khó coi.

Lúc này Diệp Thiên mở miệng nói: "Ngươi khó chịu thì ngươi đi làm viện trưởng đi, không làm nổi cũng đừng than thở, cha ngươi đều có thể lấy việc công làm việc tư dẫn thiên binh thiên tướng đi đánh Hoa Quả Sơn, viện trưởng thay đổi một quy định thì tại sao không thể?"

"Diệp Thiên nói rất đúng."

Viện trưởng gật đầu.

"Ngươi..."

Dương Phong chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi.

"Hừ."

Diệp Thiên hừ một tiếng, đi đến chỗ ngồi của Văn Tuyết Tâm. Lôi cái cô gái tên Chu Vũ Lăng sang một bên, ngồi ngay bên cạnh Văn Tuyết Tâm, cười hì hì nói: "Tuyết Tâm, từ hôm nay trở đi. Tôi chính là người ngồi cùng bàn với cô, cô phải giúp tôi học bù nha."

Ngồi cùng bàn với người đàn ông cưỡng hôn mình, cô chỉ cảm thấy áp lực thật lớn.

"Bù cái đầu mẹ ngươi á!"

Dương Phong vô cùng khó chịu, nhìn về phía Văn Tuyết Tâm. Hỏi: "Tuyết Tâm, cô không muốn ngồi cùng bàn với hắn, muốn tiếp tục cùng ngồi cùng bàn với Chu Vũ Lăng đúng không?"