Tôn Ngộ Không kinh hãi, cũng lập tức khởi động thần niệm đóng băng Lý Ngao, khiến cho Hồng Anh Thương trong tay hắn ta dừng ở giữa không trung, không thể đâm vào tim của Tôn Tiểu Ngộ.
"Ha ha."
Nhị Lang thần cười lạnh, đồng thời hướng về phía Tôn Ngộ Không phát động công kích, dùng thần niệm cắt đứt thần niệm Tôn Ngộ Không dùng để khống chế Lý Ngao.
"Đáng chết!"
Sắc mặt Tôn Ngộ Không rất giận dữ.
Hắn biết. Tôn Tiểu Ngộ tiêu đời rồi.
Quả nhiên.
Thần niệm của Tôn Ngộ Không bị cắt đứt, Lý Ngao có thể cử động trở lại.
"Ha ha!"
Lý Ngao điên cuồng cười một tiếng, dữ tợn nói: "Ta giết ngươi trước, rồi sẽ giết con heo Trư Tiểu Giới chết tiệt này, sau đó sẽ giết tên cặn bã Diệp Thiên kia, để ba người các ngươi đều xuống địa ngục!"
Dứt lời, Hồng Anh Thương trong tay hắn đột nhiên đâm ra.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Diệp Thiên nảy ra một ý tưởng.
Lập tức đọc thầm tâm kinh của Đại Đạo Hóa Thân giao cho hắn.
Hắn cũng không biết có tác dụng hay không.
Nhưng mà có một chút, hắn cho rằng Na Tra bọn họ tu chính là Thiên Đạo Tạo Hóa Quyết, nếu đã là sản phẩm của Thiên Đạo. Vậy hẳn là có thể phá được thần niệm giam cầm của bọn họ
Dù sao ngay cả thiên đạo pháp tắc cũng có thể phá vỡ, huống chi chỉ là thần niệm giam cầm của người tu Thiên Đạo Tạo Hóa Quyết.
Đúng như dự đoán!
Đọc thầm tâm kinh, giam cầm trên người hắn lập tức biến mất.
Mà lúc này, Hồng Anh Thương của Lý Ngao, đã cách Tôn Tiểu Ngộ khoảng cách không đến một mét nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Thân thể Diệp Thiên bỗng nhiên nhoáng một cái, vung Thiên Phạt Kiếm ra.
Keng!
Hồng Anh thương bị hất lên.
Ngay sau đó. Diệp Thiên đạp một cước ra ngoài.
"Không hay rồi!"
Sắc Mặt Na Tra bỗng nhiên biến đổi, tung vòng Càn Khôn lên, đập về phía của Diệp Thiên.
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên.
"Na Tra, đừng hòng hung hăng ngang ngược!"
Tiếng nói này vang lên.
Ngay sau đó.
Vù một tiếng, một tia sáng lướt ngang qua không trung qua, đánh vào vòng Càn Khôn .
Keng!
Vòng Càn Khôn bị đánh lui trở về.
Một cây đinh ba, rút lui khỏi đỉnh đầu của Diệp Thiên.
Cùng lúc đó.
Bịch!
Diệp Thiên đá một cước đá lên ngực Lý Ngao .
Phụt!
Lý Ngao phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía sau, phản ứng của Na Tra cực kỳ nhanh, một tay đón lấy Lý Ngao, nhìn về phía sau Diệp Thiên. Chửi ầm lên: "Cái con heo chết tiệt nhà ngươi, quả thật là đáng ghét!"
Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật tai to mặt lớn như heo xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đây không phải Trư Bát Giới thì là ai?
"Hừ!"
Trư Bát Giới lập tức cả giận nói: "Nhớ năm đó lúc lão Trư còn là Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi vẫn chưa ra đời, cha ngươi vẫn chưa phải là Thác Tháp Lý Thiên Vương, dám mắng lão Trư, có tự đại rồi không?"
"Dám nói như vậy với bổn phò mã, ngươi mới tự đại!"
Sắc mặt Na Tra giận dữ, cầm thương xông qua giết.
"Tiểu tử, đưa Tiểu Giới con trai ta rời khỏi nơi này."
Trư Bát Giới hét một tiếng, cầm Cửu Xỉ Đinh Ba xông về phía Na Tra.
Tứ Đại Thiên Vương và Ngưu Ma Vương cũng đều nhao nhao tiến công đám bạn bè yêu quái của Tôn Ngộ Không.
Đại chiến nổ ra lần nữa.
Diệp Thiên cũng không có do dự, tay trái mang theo Tôn Tiểu Ngộ, tay phải mang theo Trư Tiểu Giới rời đi.
Đi vào một ngọn núi không có người, Diệp Thiên thả hai người bọn họ xuống, dùng cỏ cây che bọn họ lại. Bởi vì giam cầm trên người hai người họ vẫn chưa được phá giải, nên không thể cử động cũng không thể nói chuyện.
"Trước tiên hai ngươi ở đây một lát, ta quay về giúp đỡ."
Diệp Thiên nói một tiếng. Quay đầu rời khỏi.
Bởi vì Tôn Ngộ Không giúp hắn, mới dẫn tới phiền phức, hắn phải đi giúp đỡ. Đánh không lại những đại năng kia, đánh thiên binh còn không được à?
Nhưng rất nhanh, sau lưng hắn liền truyền đến một tiếng kêu nhẹ nhàng.
"Diệp Thiên, anh đứng lại đó cho tôi!"
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Văn Tuyết Tâm sắc mặt nghiêm nghị bay tới.
"Sao cô lại tới đây?" Diệp Thiên nhíu mày.
Văn Tuyết Tâm nắm lấy cánh tay Diệp Thiên, nói: "Hoa Quả Sơn là nơi anh có thể đi sao? Không muốn chết thì theo tôi về, nếu bị Nhị Lang Thần bắt được, anh chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
Nói xong, cô cũng không thèm để ý Diệp Thiên phản đối. Kéo hắn đi.
"Này này này!"
Diệp Thiên vừa bị lôi kéo, vừa hô: "Cô buông tay ra đi, việc này là bởi vì tôi mới xảy ra. Nếu như không phải nhờ có Tôn Ngộ Không, tôi đã bị Dương Phong đánh chết từ lâu rồi, bây giờ khỉ của Hoa Quả Sơn sắp bị giết chết hết, tôi phải đi giúp đỡ chứ."
"Chỉ dựa vào chút thực lực của anh, có thể giúp đỡ cái gì chứ?" Văn Tuyết Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái.
Hai mắt Diệp Thiên khẽ đảo: "Tôi giết vài thiên binh cũng được chứ? Không thể để chuyện tôi gây ra để Tôn Ngộ Không và đám hầu tử hầu tôn của hắn gánh chịu còn tôi thì trốn được?"
Văn Tuyết Tâm tức giận nói: "Sớm biết như thế sao lúc trước còn như làm vậy? Không sỉ nhục bọn người Lý Ngao, thì đâu có xảy ra mấy chuyện này?"
Diệp Thiên cũng không muốn giải thích, lạnh giọng quát: "Cô có buông tôi ra hay không!"
"Không buông!" Giọng điệu của Văn Tuyết Tâm rất chắc chắn.
"Thật sự không buông?"
"Thật sự không buông!"
Diệp Thiên cạn lời.
Đột nhiên. Hắn nảy lên một ý nghĩ, ôm thật chặt cái eo nhỏ của Văn Tuyết Tâm, dán môi mình lên môi cô.
Đùng!
Văn Tuyết Tâm như bị điện giật, đôi mắt xinh đẹp trợn lên thật to.
Cái tên này, vậy mà lại dám hôn mình?
Trời ơi! Hắn không sợ mình giết chết hắn hay sao?
Cô tức điên lên, đẩy Diệp Thiên một cái thật mạnh.
"Phi phi phi!"
Cô phi mấy cái. Rồi lại dùng tay áo lau miệng, mới nổi cơn tam bành nói: "Diệp Thiên, tên khốn kiếp nhà anh. Anh..."
Lời còn chưa nói hết, lại phát hiện Diệp Thiên đi mất rồi.
"Cái tên khốn kiếp này! Anh đi chết đi! Tôi mới không thèm lo cho anh nữa!"
Cô thở hồng hộc rời khỏi.
Một lúc lâu sau, cô lại dừng bước.
"Cái tên khốn kiếp này hôn mình rồi, cứ để hắn đi chịu chết như vậy, có phải là quá hời cho hắn rồi không?"
Nghĩ như vậy, cô liền quay đầu đuổi theo.
Mà lúc này, Diệp Thiên đã về đến Hoa Quả Sơn, cầm Thiên Phạt Kiếm trong tay, điên cuồng chém lên những thiên binh giết những con khỉ.
Thực lực của những thiên binh này đều không cao, nằm giữa thái ất cảnh từ cấp một đến cấp mười, bây giờ hắn là thái ất cảnh tám, lại tu luyện Sáng Thủy Tu Hành Quyết. Giết những thiên binh này giống y như giết chó.
"Tại sao ngươi lại trở về đây?"
Trư Bát Giới kinh ngạc nói: "Con trai ta và Tiểu Ngộ đâu?"
"Ta đã giấu hai người họ đi rồi, trở về giúp đỡ." Diệp Thiên trả lời.
Trư Bát Giới cười ha ha một tiếng: "Tiểu tử ngươi thật trượng nghĩa mà!"
"Thân thủ của Tịnh Đàn sứ giả rất được đó nha! "Diệp Thiên cười nói.
Trong ấn tượng, thực lực của Trư Bát Giới không ra sao. Chạy trốn hắn là người chạy nhanh nhất, nhưng bây giờ thì không phải như vậy, rất biết đánh nhau. Giao đấu với Na Tra không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
"Đó là đương nhiên, không có cái bản lĩnh này, lão Trư có thể làm Thiên Bồng Nguyên Soái hay sao? Nếu không phải bị biến thành heo, mười tên nhóc con như Na Tra cũng không đủ cho lão Trư đánh một bừa cào."Trư Bát Giới làm màu nói.
"Ha ha!"
Diệp Thiên thoải mái nở nụ cười.
Có thêm một cái Trư Bát Giới gia nhập ngăn chặn Na Tra, thực lực của hai bên đạt được cân bằng, một đám yêu quái có thể ra tay, trợ giúp đỡ hầu tử hầu tôn và Diệp Thiên đối phó với thiên binh.
"Tiểu tử, không tệ, ra tay rất ác độc, chém lên người thiên binh cũng không nhíu mày, đúng là một nhân vật!"
Có một con yêu quái đầu báo giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên nói.
Diệp Thiên cười ha ha một tiếng.
Nhớ năm đó ở thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, Thiên Địa Bảo Giám nổ một cái chính là hàng trăm tỷ tính mạng, thương vong lớn như vậy hắn cũng không nhíu mày, chém mấy thiên binh này, cần gì phải nhíu mày?
Không bao lâu, Văn Tuyết Tâm đến được không trung của Hoa Quả Sơn.
Khi thấy Diệp Thiên anh dũng tàn sát thiên binh, sắc mặt của cô nghiêm trọng tới cực điểm!
"Giết thiên binh chính là tội nặng, tiêu rồi, lần này coi như hắn xong đời rồi."
Văn Tuyết Tâm lập tức mặt lộ vẻ tuyệt vọng, đã biết không kịp cứu Diệp Thiên, cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn.
Không biết qua bao lâu.
Một tòa bảo tháp từ trên trời giáng xuống.
"Không hay! Thác Tháp Lý Thiên Vương tới!"
Đám yêu quái cùng một nhau kề vai chiến đấu với Diệp Thiên sắc mặt thay đổi, muốn chạy trốn.
Đùng!
Bảo tháp rơi xuống đất, Diệp Thiên cùng với một đám yêu quái và hầu tử hầu tôn, đều bị vây hãm bên trong bảo tháp.
Ngay sau đó, Lý Thiên Vương ra lệnh một tiếng:
"Giết sạch những con yêu quái này!"