Theo mệnh lệnh Lý Thiên Vương đưa ra, những tinh binh cường tướng ông ta mang đến, chen chúc nhau như ong vỡ từ Cân Đẩu Vân ùa xuống dưới, triển khai giết chóc quy mô lớn với đám khỉ bên dưới.
"Chạy đi! Nếu không chạy nhất định sẽ chết chắc đó!"
Một số bạn bè yêu tinh của Tôn Ngộ Không, bị trận thế này dọa cho sợ hãi, nhao nhao bỏ chạy bốn phương tám hướng.
Lý Thiên Vương không đến, miễn cưỡng còn có thể chống cự một lúc.
Bây giờ Lý Thiên Vương mang theo nhiều tinh binh cường tướng như vậy đến cứu viện cho bọn người Na Tra, thế này thì còn đánh như thế nào nữa?
Không chạy là sẽ chết!
"Giết cho ta! Không tha cho một ai"
Lý Thiên Vương ra lệnh.
Lập tức. Tinh binh cường tướng dồn dập đuổi theo truy sát đám yêu tinh bỏ chạy.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Lý Ngao nhìn rồi cười ha ha thật sảng khoái.
Tôn Ngộ Không hận đến nghiến răng nghiến lợi, phát điên nói: "Tên ngốc, ta phái người bảo ngươi đi Nam Hải mời Bồ Tát, có phải ngươi không đi hay không?"
Trư Bát Giới lập tức trả lời: "Hầu ca, ta đi rồi, Bồ Tát bảo ta đi giúp ngươi trước, người đi nói với Phật Tổ, ta cũng hơi khó hiểu, với tu vi và tốc độ của Bồ Tát, bây giờ đã nên đến nơi rồi mới đúng chứ."
Tôn Ngộ Không nghe vậy, trái tim hồi hộp một hồi.
Hắn có thể nghĩ đến. Chắc chắn là Như Lai không cho Bồ Tát đến giúp đỡ.
Nếu không Bát Giới đã đến rồi, Bồ Tát không thể nào còn chưa tới!
"Ha ha!"
Nhị Lang Thần đắc ý cười nói: "Ngươi cũng đã rời khỏi phật môn, còn muốn Như Lai giúp ngươi, nằm mơ đi, Như Lai là sẽ không vì giúp ngươi mà đắc tội với Ngọc Đế đâu!"
Lúc hắn vừa nói dứt lời.
Tứ Đại Thiên Vương và Ngưu Ma Vương, đều gia nhập vào đối phó Tôn Ngộ Không, đánh Tôn Ngộ Không nhất thời không thể chống đỡ được.
Trư Bát Giới bị dọa sợ, vội vàng lùi sang một bên. Giơ hai tay lên hô: "Ngừng chiến! Ngừng chiến! Đạo phật đều là người một nhà, lão Trư vẫn chưa rời khỏi phật môn, lão Trư vẫn còn là người của Phật Tổ, lão Trư sẽ lập tức về Tịnh Đàn Miếu."
Nói xong, hắn quay người rút lui.
Vẫn không quên hét một tiếng: "Hầu ca, ta đã giúp hết sức rồi, ngươi tự mình cầu nhiều phúc đi."
Phật Tổ cũng không giúp, hắn có thể làm gì được?
Liều mạng cũng vô dụng thôi, cho nên chỉ có thể tự bảo vệ chính mình.
"Hừ!"
Na Tra hừ lạnh một tiếng, vung vòng Càn Khôn ra.
Bịch!
Sau lưng Trư Bát Giới bị đánh trúng, ây da một tiếng nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám nhìn về phía sau, lập tức đứng dậy bỏ chạy, khiến Lý Ngao và Ngưu Tiểu Ngọc ha ha cười lớn.
Rất nhanh, Tôn Ngộ Không bị Nhị Lang Thần, Tứ Đại Thiên Vương, Ngưu Ma Vương, Na Tra, cùng nhau liên thủ hàng phục.
"Ta cho ngươi đánh con trai ta bị thương! Cho ngươi đánh con trai ta bị thương!"
Nhị Lang thần tức thở hổn hển. Dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nện mấy cái lên người Tôn Ngộ Không.
Lúc này, Lý Thiên Vương thu hồi bảo tháp, Diệp Thiên và một số yêu tinh còn có cả đám hầu tử hầu tôn bị thả ra.
"Tha mạng! Tha mạng đi!"
Một số yêu tinh khóc lóc cầu xin tha mạng.
Lý Thiên Vương liếc nhìn một cái, nhàn nhạt hỏi: "Tên nào là đồ đệ của Trấn Nguyên Tử?"
"Ông nội, là hắn!"
Lý Ngao lập tức chỉ tay về phía Diệp Thiên.
"Bắt hắn lại, những kẻ còn lại đều giết hết." Lý Thiên Vương ra lệnh.
"Dạ!"
Bọn người Na Tra lập tức hành động.
Tôn Ngộ Không tức giận hét: "Ai làm thì người nấy chịu, các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ nhắm vào lão Tôn ta, giết hầu tử hầu tôn và huynh đệ thì có bản lĩnh gì chứ?"
Lý Thiên Vương hừ lạnh nói: "Năm đó ngươi đại náo Thiên Cung, bởi vì một số chuyện, Ngọc Đế nhẫn nhịn ngươi, thì ngươi cho là thật sự không ai trị được ngươi đúng không? Yên tâm, lần này đảm bảo cho ngươi chết!"
Tôn Ngộ Không tức giận mắng một trận lớn.
Không bao lâu, Diệp Thiên bị dây trói tiên trói thật chặt, yêu tinh và hầu tử hầu tôn đều bị giết sạch toàn bộ.
"Tên tiểu tử ngông cuồng nhà ngươi, xem ta có đạp chết ngươi hay không!"
Lý Ngao chạy tới, hung hăng đạp Diệp Thiên mấy cước, sau đó Lý Thiên Vương hạ lệnh: "Đưa Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên đi, giờ ngọ ba khắc ngày mai, chém đầu ở chợ của thành Trường An!"
"Dạ!"
Rất nhanh, Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên bị đưa đi.
"Bảo anh đừng đi chịu chết anh không nghe. Lần này thì chắc là sướng rồi chứ gì?"
Văn Tuyết Tâm trốn trong tối quan sát, thở hồng hộc lẩm bẩm nói.
Nhưng rất nhanh, cô vò đầu bứt tóc.
"Mình phải làm thế nào để cứu hắn ta đây?"
Cô rơi vào trong trầm tư.
Một lúc lâu sau, cô đi về phía thành Trường An. Sau đó đến đạo viện Hư Vô.
Cô nhớ mấy ngày trước, con gái của Diệp Thiên là Đoá Đoá, đưa theo Bắc Cực Tử Vi Đại Đế đến đạo viện Phiêu Miểu, có lẽ quan hệ với Đoá Đoá không tệ. Thử xem có thể nhờ Tinh Vi Đại Đế đó đến cầu xin hay không, nàng cũng phải về hỏi ông nội, có thể cầu xin giúp Diệp Thiên hay không.
Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm.
"Xin hỏi đạo viện Hư Vô của các vị có một cô bé nào tên Đoá Đoá không, cô bé ở học đường nào vậy?"
Đi đến đạo viện Hư Vô, Văn Tuyết Tâm hỏi người canh cổng.
"Là Đoá Đoá do Trấn Nguyên Tử Đại Tiên giới thiệu đến à?" Ông lão nhìn cô cười hỏi.
"Đúng đúng đúng." Văn Tuyết Tâm gật đầu.
Ông lão canh cổng cười nói: "Con bé ở học đường thứ sáu của thái hư cấp, ở đạo viện Hư Vô rất nổi tiếng đó, rất nhiều người đều thích chơi cùng con bé, cô là gì của con bé?"
"Ờ... tôi là chị của con bé, tìm con bé có một số việc, có tiện để tôi vào trong hay không?" Văn Tuyết Tâm hỏi.
Ông lão canh cổng nói có thể, rồi để Văn Tuyết Tâm vào trong.
Rất nhanh, Văn Tuyết Tâm đã đến cửa học đường thứ sáu của thái hư cấp. Bên trong có một thầy giáo đang giảng kinh cho đám học sinh, Văn Tuyết Tâm đánh gãy lời của thầy giáo đang giảng kinh, nói: "Thầy ơi, tôi là bạn của cha Đoá Đoá. Tìm Đoá Đoá có một số việc."
Thầy giáo giảng kinh gật gật đầu, sau đó cho Đóa Đóa ra ngoài.
"Chị ơi, chị tìm em có chuyện gì vậy?"
Đóa Đoá và Văn Tuyết Tâm đi qua một bên, rồi mỉm cười hỏi.
Sắc mặt Văn Tuyết Tâm nghiêm trọng, kể hết mọi chuyện cho cô bé nghe.
"Cái gì!"
Đoá Đoá nghe xong sắc mặt thay đổi, kinh hãi nói: "Cha em bị Lý Thiên Vương bắt rồi, giờ ngọ ba khắc ngày mai chém đầu ở chợ, có thật không?"
"Đương nhiên là thật."
Văn Tuyết Tâm nghiêm túc mà lại nghiêm nghị nói: "Em đi hỏi thử bạn học của em. Thử xem có thể nhờ người lớn trong nhà chúng giúp cha em cầu xin hay không, chị cũng sẽ trở về bảo ông nội chị đi cầu xin Ngọc Đế, nhiều người sức lực lớn, thì phải xem em có thể tìm được bao nhiêu người giúp đỡ."
Nói xong. Văn Tuyết Tâm vỗ vai Đoá Đoá, hóa thành một luồng ánh sáng đi mất.
"Hu hu..."
Đóa Đóa khóc trở về lớp.
"Sao vậy Đóa Đóa?"
Thầy giáo và các bạn học đều hỏi thăm.
Đóa Đóa vừa khóc vừa nói: "Khoảng thời gian trước, con trai của Na Tra là Lý Ngao đánh cha tớ, sau đó Na Tra nói, không muốn tham dự chuyện giữa vẫn bối, ai bị đánh đơn thuần là vi tài nghệ không bằng người khác, cha tớ cố gắng tu luyện, đánh lại Lý Ngao. Vì vậy mà Na Tra bọn họ khó chịu, muốn gây phiền phức cho cha tớ, may mà có Trương Diệp mời ông ngoại cậu ấy ra mặt giải quyết chuyện này mới yên."
"Thế mà Na Tra bọn họ đổ tội lên trên người Tôn đại thánh, đem thiên binh thiên tướng tiến đánh Hoa Quả Sơn. Sau khi cha tớ biết chuyện, liền đến Hoa Quả Sơn giúp đỡ Tôn đại thánh, sau đó bị bắt cùng Tôn đại thánh, Lý Thiên Vương nói giờ ngọ ba khắc ngày mai, muốn chém đầu cha tớ ở chợ, cha tớ thật sự rất oan uổng đó, hu hu..."
Sau khi các bạn học nghe Đóa Đóa nói, tất cả mọi người tức giận không thôi.
"Đóa Đóa đừng khóc, tớ sẽ lập tức đi tìm ông ngoại tớ, bảo ông ngoại tớ đi tìm Lý Thiên Vương, bảo Lý Thiên Vương thả cha cậu ra." Trương Diệp nói.
"Tớ đi tìm ông nội tớ!" Bội Dao cũng đứng lên.
"Tớ cũng đi nhờ vả quan hệ để Lý Thiên Vương thả cha cậu!"
Mấy tiên nhị đại đều đứng lên.
Lúc này, thầy giáo nói: "Tiến đánh Hoa Quả Sơn, không có chỉ lệnh của Ngọc Đế, Lý Thiên Vương bọn họ chắc chắn không dám dẫn thiên binh thiên tướng đi, cho nên tìm Lý Thiên Vương cũng vô dụng, đến tìm Ngọc Đế. Chỉ có Ngọc Đế đồng ý thả người ra, Lý Thiên Vương mới có thể thả người, nếu không trực tiếp đi tìm Lý Thiên Vương sẽ không cứu được cha Đoá Đoá đâu."
Các bạn học đều gật gật đầu.
Đóa Đóa nói: "Vừa rồi chị gái kia cũng nói, phải tìm Ngọc Đế mới có tác dụng. Chị ấy đã đi tìm ông nội chị ấy là Lôi Tôn cầu xin Ngọc Đế cho cha tớ, chị ấy nói nhiều người sức lực lớn, Trương Diệp, Bội Dao, các cậu có thể giúp đỡ hay không?"
"Có thể." Trương Diệp nói: "Quan hệ của cháu ngoại Hậu Thổ Nương Nương và tớ không tệ, tớ đến đạo viện Phiêu Miểu nhờ y. Để y trở về bảo bà ngoại y giúp đỡ cầu xin."
"Sau đó mọi người thử xem có thể nhờ một ít bạn bè, cùng nhau tìm người lớn trong nhà, đến chỗ Ngọc Đế cầu xin cho cha Đoá Đoá hay không."
"Được!"
Đám người trả lời được, Bội Dao nói: "Đóa Đóa, cậu ở đây chờ tin tức tốt của tớ."
Nói xong, năm sáu tiên nhị đại rời khỏi học đường, đi nhờ bạn bè, sau đó mười mấy tiên nhị đại thông qua một cửa truyền tin của thành Trường An, đến tầng trời thứ hai, tầng trời thứ ba, tầng trời thứ tư...
Mà lúc này, tầng trời thứ ba mươi bốn.
"Thông Thiên Giáo Chủ, chuyện này xin làm phiền ông rồi."
Trấn Nguyên Tử cùng một vị đạo sĩ đi ra cửa lớn của Tiên Cung vừa cười vừa nói.
"Đạo hữu yên tâm, chuyện này cứ để ta lo, sẽ không ăn không quả nhân sâm của ông đâu."
Thông Thiên Giáo Chủ cười nói.
"Ha ha!"
Trấn Nguyên Tử sảng khoái cười một tiếng: "Vậy ta cáo lui trước đây, pháp trường ngày mai, đợi tin tức tốt của ông."
Dứt lời, Trấn Nguyên Tử ôm quyền, sau đó biến thành một luồng ánh sáng rời đi.