Lúc này, hai người khổng lồ ở trên không trung, một đao một kiếm, một già một trẻ, lên mặt nạt người, uy áp toàn bộ, khí tức bất tường bao phủ lên toàn bộ thành cổ Thiên Thánh, làm cho vô số người run rẩy cả người lên.
“Đạp Thiên Tà Vương lợi hại hơn hay là cậu Diệp lợi hại hơn?”
Ngay lập tức, nghi vấn này ngập tràn trong lòng mọi người.
“Hai vị lão tổ, hai người có thể nhận ra ai cao ai thấp không?”
Cho dù là tông chủ Tử Dục cũng không khỏi tò mò mà hỏi thành tiếng.
“Khó mà nói.” Lão tổ Bình Minh lắc đầu, nói: “Theo như khí tràng thì có vẻ như là Đạp Thiên Tà Vương nhỉnh hơn một chút, nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu Diệp có khí tràng nội liễm, chưa hoàn toàn bộc lộ ra hết, nên là phải ra tay rồi mới thấy rõ được.”
Cách tốt nhất để phán đoán tu vi của một người tu sĩ là dựa vào khí tràng, khí tràng trên người càng lớn mạnh thì tu vi càng cao.
Nhưng khí tráng là thứ có thể giấu đi được, có người kiêu ngạo, bộc lộ hết tất cả khí tràng, có người thì khiêm tốn, giấu tất cả lại vào bên trong.
Cũng giống như có một số kẻ có tiền thích khoe giàu, lái siêu xe, quần áo là đồ hàng hiệu, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ngay là giàu sang, mà cũng một số kẻ có tiền lại mang dép, mặc quần cộc, bạn sẽ chẳng thể nào biết người đó có nhiều tiền đến bao nhiêu.
Như là Đạp Thiên Tà Vương lúc này, nhìn là thấy lái siêu xe, quần áo hàng hiệu rồi, mà Diệp Thiên lại như người bình thường xỏ dép, mặc quần cộc, mà nếu so tiền bạc của Diệp Thiên với Đạp Thiên Tà Vương, không ai biết hai người bọn họ rốt cuộc là ai giàu hơn ai.
“Nhưng mà tôi cảm thấy, chắc là Đạp Tiên Tà Vương mạnh hơn, cây Đồ Tiên Đao của ông ta cao bảy đoạn, hơn nữa còn là hung lệ, mà đại pháp thiên tà của ông ta cũng được được luyện chế đến mức như hỏa thuần thanh rồi, theo tôi thấy, lần này cậu Diệp chắc chắn sẽ thua trên tay Đạp Thiên Tà Vương thôi.” Lão tổ Chính Đình phân tích.
Tông chủ Tử Dục và lão tổ Bình Minh đều gật đầu.
“Cha, thần binh của Diệp Bắc cấp bao nhiêu vậy?” Thượng Quan Quỳnh Dao hiếu kỳ hỏi.
Lan Lăng Vương lắc đầu, nói: “Roi đánh tiên cấp tám, chỉ cần một roi là có thể phát huy ra uy lực cấp sáu, cậu ta không cần roi đánh tiên, chỉ cần cây kiếm của bản thân, không khó để phán đoán được, thần binh của cậu ta chắc là khoảng cấp bảy hay tám.”
“Vậy là cây kiếm đó có đẳng cấp không kém gì Đồ Tiên Đao của Đạp Thiên Tà Vương, thậm chí còn cao hơn hẳn?” Thượng Quan Quỳnh Dao hỏi.
Lan Lăng Vương gật đầu.
Thượng Quan Quỳnh Dao ngay lập tức kích động, hô: “Diệp Bắc cố lên, đánh bại Đạp Thiên Tà Vương, em muốn vào phòng đẻ con với anh!”
“Tiểu tổ tông của cha!” Lan Lăng Vương giật mình, vội vàng che miệng của Thượng Quan Quỳnh Dao: “Con hét lên như vậy, lỡ như Diệp Bắc bại trận, Đạp Thiên Tà Vương sẽ giết con đó!”
Diệp Lam Duyên che miệng mắc cười.
Quận chúa Quỳnh Dao cũng phóng túng quá rồi!
“Được, anh sẽ đánh bại ông ta, rồi vào phòng đẻ con với em!”
Diệp Thiên đáp lại.
“Ha ha!”
Đạp Thiên Tà Vương cười lớn: “Cậu Diệp, cậu hơi tự tin quá rồi đó, muốn đánh bại bổn vương là phải dựa vào thực lực, chứ không phải là cái miệng, nhưng tôi nghĩ cậu không có thực lực đó.”
Dứt lời, Đạp Thiên Tà Vương cây đao lớn đỏ như máu trong tay lên, chỉ vào Diệp Thiên, cười lạnh một tiếng:
“Có thể gánh nổi âm tà khí của Đồ Tiên Đao của bổn vương rồi hẳn nói.”
Nói rồi, thần niệm của ông ta khẽ động.
Trong chốc lát, với Đồ Tiên Đao làm trung tâm, những vùng xung quanh đều cuồn cuộn khói bụi, sấm chớp mưa bão như đã tới trước mặt, mây đen đến gần như khủng bố, trong chớp mắt đã che khuất cả bầu trời, mặt đất âm u không ánh sáng.
“Không được rồi!”
Lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình quay mặt ra nhìn nhau, rồi hai người lập tức nhảy lên đài Đan Long, hai tay chống lên, một ánh sáng bảy sắc cầu vòng bao lấy bảo vệ đài Đan Long.
Như vậy có thể tránh được âm tà khí tràn xuống phía dưới một cách hiệu quả, nếu không thì mấy trăm vạn tu sĩ ở đài Đan Long chết ngay lập tức.
“Âm khí này thật là khủng khiếp!”
Những người trên đài Đan Long tỏ vẻ kinh sợ.
Mà lúc này, âm tà khí nồng nặc lại hóa thành một cái đầu lâu lớn, trong hốc mắt của đầu lầu tràn ngập máu tanh và khủng bố, chỉ cần liếc mắt một cái là các tu sĩ trên đài Đan Long phảng phất như là linh hồn đã bị nuốt chửng, làm cho tất cả bọn họ không khỏi điên cuồng mà rùng mình, toàn thân nổi da gà.
“Cha, các đầu lâu này đáng sợ quá đi!” Thượng Quan Quỳnh Dao không nhịn được nói.
Lan Lăng Vương nghiêm túc nói: “Lúc chế tạo ra đồ tiên kiếm của Đạp Thiên Tà Vương, nó đã được bỏ thêm máu tanh và tàn hồn của tám mươi mốt vị Tiên Tôn, con nhìn cây kiếm ấy đỏ tươi như thế, đó là do máu tanh của Tiên Tôn đã bắt đầu phản ứng, âm tà khí nồng nặc như thế là do oán khí của tàn hồn Tiên Tôn hình thành.”
“Cũng may là hai vị lão tổ Bình Minh và Chính Đình đã dựng lên lớp chắn này, bằng không thì các người chết chắc luôn, không chỉ có thần hồn bị cắn nuốt, mà còn bị âm tà khí bao phủ lấy, có thể hóa thành bột mịn ngay tức khắc.”
Ai nấy nghe xong cũng hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ không thôi.
“Đi!”
Lúc này, Đạp Thiên Tà Vương khẽ quát một tiếng.
Cái đầu lâu mở cái miệng rộng, phun ra tà gió ngập trời, lực hút ẩn chứa sự khủng bố cuốn lấy toàn thân Diệp Thiên, lại còn mạnh bao lao vào người Diệp Thiên.
Nhưng mà tà gió này chỉ có thể lay động được lọn tóc và góc áo của Diệp Thiên thôi, bản thân anh vẫn nguy nga bất động, góc áo và lọn tóc bị thổi kêu lên tiếng ồ ồ, như lá cờ phất bay, làm cho Diệp Thiên còn tăng thêm ý chí chiến đấu.
“Chỉ được thế thôi.”
Diệp Thiên hừ lạnh, thúc giục kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm.
Chỉ trong chốc lát, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm phóng ra sát khí ngút trời, màu đỏ tươi như máu, kèm theo những tiếng sói tru quỷ khóc thê lương, vang vọng cả thành cổ Thiên Thánh.
“Thật là nặng sát khí quá đi!”
Lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình cả kinh thốt lên.
“Chính Đình, mau chóng tăng thêm lớp chắn phòng ngự, cậu Diệp này cũng là một tà vật, cậu ta phóng ra sát khí, còn khủng bố hơn âm tà khí của Đạp Thiên Tà Vương ít nhất là trăm lần, nếu củng cố lớp chắn thì sẽ bị ăn mòn mất!” Lão tổ Bình Minh hô lên.
“Được!”
Lão tổ Chính Đình lên tiếng, hai người lập tức huy động tiên pháp, củng cố lớp chắn phòng ngự.
Mà người đài Đan Long nghe lão tổ Bình Minh nói mà sợ ngây người.
“Trời ơi! Thật hay giả đấy, cậu Diệp cũng là tà vật, cậu ta phóng ra sát khí còn khủng bố hơn âm tà khí của Đạp Thiên Tà Vương hơn một trăm lần ư?”
“Tôi nghe nói, âm tà khí là do bụi, còn màu đỏ nồng nặc là do sát khí, còn sát khí màu đỏ tươi như máu của cậu Diệp phóng ra, theo lẽ thường mà nói, thật sự là khủng bố hơn âm tà khí Đạp Thiên Tà Vương!”
“Nói như vậy nghĩa là cậu Diệp lợi hại hơn Đạp Thiên Tà Vương ư?’
“…”
Lời bàn tán lập tức sôi nổi như thủy triều.
“Sao mà có thể chứ?”
Nhưng thấy sát khí hiện hiện lên, ngay lúc đầu lâu đánh về phía Diệp Thiên, lại bị sát khí bao phủ, hóa thành từng mảnh nhỏ, cả người Đạp Thiên Tà Vương chấn động, con mắt suýt nữa là nổ tung.
“Không có gì là không thể.”
Giọng nói của Diệp Thiên nhàn nhạt vang lên.
Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, dùng thần hồn của Tiên Vương, nhưng kỹ thuật chế tạo lại cao siêu, còn có củng cố thêm các loại những ký hiệu nguyền rủa ẩn, hơn nữa Diệp Thiên còn thêm tiên pháp thái hư cảnh đại thành hậu ký, nên sát khí phóng thích ra rất khủng bố.
Mà Đồ Tiên Đao, tuy là dùng máu tanh và tàn hồn của Tiên Tôn để chế tạo, nhưng kỹ thuật chế tạo lại chẳng ra sao, hơn nữa vật liệu cũng chẳng tốt.
Đây mới là thần binh được chế tạo từ thần hồn của tiên vương, đó là nguyên nhân mà khí tức phóng ra khủng bố hơn so với thần binh được chế tạo từ tàn hồn Tiên Tôn.
Cũng giống như con người, đã viết chữ xấu thì có cho cây bút tốt thì cũng chẳng viết đẹp hơn, còn đã viết chữ đẹp thì có cho bút kém cỡ nào cũng viết được chữ đẹp.
“Hừ!”
Đạp Thiên Tà Vương hừ lạnh: “Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tuy cậu chiếm thế thượng phong, nhưng ai thắng ai thì chứa chắc đâu!”
Dứt lời, ông ta chém Đồ Tiên Đao xuống.
Xoẹt!
Một ánh đao sáng chói xé rách cả bầu trời, chém về phía Diệp Thiên.
“Ngưng tụ!”
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng.
Chỉ một lúc sau, sát khí dưới sự thần niệm của Diệp Thiên hóa thành một con rồng đỏ, đánh về phía đao đang chém xuống.
Đùng!
Cây đao và sát khí cùng nổ tung.
Thế nhưng!
Sau khi sát khi nổ tung, dưới sự thần niệm của Diệp Thiên lại hóa thành một con mãnh hổ, gầm rú đánh về Đạp Thiên Tà Vương.
“Dùng chiêu này để đối phó với bổn vương ư, cậu coi thường bổn vương quá rồi!”
Đạp Thiên Tà Vương hừ lạnh, cơ thể vụt qua, dịch chuyển tức thời đến trước con mãnh hổ, chém hai dao, mãnh hổ biến thành sương khói.
Đúng ngay vào lúc này.
Xèo!
Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm rời khỏi tay Diệp Thiên, đánh về phía Đạp Thiên Tà Vương.
Do Đạp Thiên Tà Vương vừa mới chém mãnh hổ, tầm nhìn bị sát khí cản trở, nhưng vẫn cảm nhận được nguy hiểm đột kích, chuẩn bị né tránh.
Bịch!
Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đâm vào ngựa Đạp Thiên Tà Vương, ngay lập tức có mảnh nhỏ rơi xuống từ người ông ta.
“Thằng chó, mày dám đánh lén bổn vương, chết tiệt!”
Đạp Thiên Tà Vương kịp thời dùng đao đẩy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm ra, nên lúc này mới không bị đâm trúng, ông ta tức giận gầm lên.
“Ồ ồ ồ!!!”
Người họ Diệp trên đài Đan Long đầu vui mừng.
“Cậu Diệp giỏi quá đi!”
“Pháp bảo hộ thể của Đạp Thiên Tà Vương bị một kiếm đánh nổ luôn, có thể thấy được cậu Diệp khủng bố tới mức nào rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi, cậu Diệp chắc chắn sẽ đánh bại Đạp Thiên Tà Vương!”
Ngay cả Bình Minh và lão tổ Chính Đình cũng hít một hơi khí lạnh.
“Chỉ một kiếm mà có thể làm nổ tung pháp bảo hộ thể của Đạp Thiên Tà Vương, đúng là không thể làm người ta tưởng tượng nổi mà, phải mạnh tới bao nhiêu mới làm được đây!” Lão tổ Chính Đình thán phục.
Lão tổ Bình Minh chau mày: “Đạp Thiên Tà Vương không có cách nào củng cố pháp bảo hộ thể, cậu Diệp cũng chẳng dùng quá nhiều sức, nhưng một kiếm là đã có thể làm nổ tung pháp bảo hộ thể của Đạp Thiên Tà Vương, có thể thấy cấp bậc của thanh kiếm của cậu Diệp hơn phân nửa là mãn cấp rồi.”
“Mãn cấp?”
Tông chủ và trưởng lão Thượng Thanh Tông đều sợ ngây người.
Mảnh tinh vực, hình thành lục đại, trên một trăm triệu người, hơn vạn món vô thượng pháp bảo thần binh, đạt được mãn cấp chỉ có Bảo Giám Thiên Địa và Thôn Phệ Tinh Không.
Mà Diệp Bắc lại có một thần binh mãn cấp.
“Chẳng lẽ là thần binh của cậu ta giống với Bảo Giám Thiên Địa và Thôn Phệ Tinh Không, đều đột nhiên xuất hiện ngàn năm trước, bị người nhặt lấy rồi trải qua hơn mười tay sau đó lại đến tay cậu ta, rồi bị cậu ta giải nguyền rủa ẩn mà dùng ư?” Tông chủ Tử Dục nghi ngờ.
“Có khả năng đấy!”
Lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình đều gật đầu.
Hai mắt tông chủ Tử Dục tỏa sáng.
Khó trách cậu ta lại nói mình có thể giải được cấm thuật của Bảo Giám Thiên Địa, hóa ra là do cậu ta có kinh nghiệm!
Nghĩ như thế, ông ta quyết định khi trận đấu kết thúc sẽ nhờ Diệp Thiên giúp giải cấm thuật của Bảo Giám Thiên Địa.
“Đánh ông mà còn cần phải đánh lén?”
Lúc này Diệp Thiên hừ lạnh, nhảy lên một cái, bắt lấy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, chém về vừa Đạp Thiên Tà Vương.
“Thằng chó, bổn vương muốn mày phải chết!”
Đạp Thiên Tà Vương cũng tài cao lớn mật, không sợ gì Diệp Thiên, cầm đao giết tới.
Keng keng keng!!!
Hai người bay lên đánh nhau, đánh như làm nổ tung cả bầu trời, hơn một trăm người cấp bậc dưới Tiên Tôncủa Tà Linh giáo quanh đây đều bị nổ chết, chỉ còn lại bốn Tiên Tôn đứng phía xa xa.
Hai vị lão tổ Bình Minh và Chính Đình ở phía dưới cũng cực lực chống đỡ lớp chắn phòng ngự, nếu không là đã bị phá hư từ lâu.
“Thằng chó, khó trách Tả Hữu hộ pháp và Tả Sứ của tao đây chết trên tay mày, hóa ra là thằng nhóc mày có thực lực kinh khủng đến thế, ngay cả bổn vương đây chỉ có thể đánh ngang tay năm năm, mày thật sự làm cho bổn vương nhìn mày bằng một ánh mắt khác.”
Sau khi một hồi chiến đấu kịch liệt, hai bên ngừng tay, Đạp Thiên Tà Vương cảm thán một câu.
“Ngang tay năm năm?”
Diệp Thiên cười nhạt: “Sáu bốn thì tạm được, tôi sáu ông bốn, ông thua chắc rồi!”
Dứt lời, Diệp Thiên giơ kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm lên, hét lớn một tiếng.
“Thánh kiếm hư không quyết!”
“Hửm?”
Đạp Thiên Tà Vương nhíu mày: “Chuẩn bị tung đại chiêu sao?”
Với suy nghĩ trong đầu, ông ta cười nhạt: “Có tung đại chiêu thì cũng chẳng có cửa, đi chết đi thằng hầu!”
Tay ông ta cầm đao lớn, xông về phía Diệp Thiên.
“Chém!”
Diệp Thiên còn chưa triệu hồi xong đã thấy Đạp Thiên Tà Vương liều mạng xông đến, anh ngưng việc triệu hồi thánh kiếm hư không quyết, trực tiếp chém xuống.