Lúc này, sắc mặt của Đạp Thiên Tà Vương dữ tợn đến dị thường, hai tay nắm lấy mũi kiếm của kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, sau đó dưới một tiếng gào rít lại liều đẩy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm lên trên.
Mặc dù là do va chạm với kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm nên có một cảm giác tê dại cuốn lấy cả người, nhưng cảm giác đó vẫn bị lửa giận ngập trời của ông ta ép xuống.
Quả nhiên, dưới sự cố gắng của ông ta, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm chậm rãi được giơ lên, dần dần rút ra khỏi đầu vai của ông ta.
Diệp Thiên thấy thế thì hừ lạnh.
Tuy là hành động của Đạp Thiên Tà Vương làm anh hơi hơi kinh ngạc, nhưng cũng chẳng thề hù được anh, dù sao thì tà tu sĩ so với chính đạo tu sĩ cùng tu vi thì vẫn lợi hại hơn một tí.
Tà thì khác với Ma.
Tà tu thì giống với chính tu vậy, đều là pháp môn chính thống của tiên đạo, nhưng cảnh giới của tà tu sĩ thì tăng nhiều hơn, biết áp dụng cả phương pháp thiên đạo để tăng cảnh giới tu vi.
Ví dụ như là tu sĩ chính đạo toàn dùng thiên tài địa bảo đến tu luyện, mà tà tu sĩ ngoài thiên tài địa bảo như chính đạo ra còn tu luyện cái khác một ít nữa, ví dụ như là thể chất đặc thụ đồng nam đồng nữ, một số người này sử dụng cách thức giết người nghịch thiên để tiến hành tu luyện, đó được gọi là tà ác.
Vì thế trên người tà tu sĩ ai cũng có oán khí, đó là do bị oán linh hình thành ở bên ngoài, tu sĩ chính đạo thì không có, cho nên với lớp oán khí bên ngoài thì tà tu si mạnh hơn tu sĩ chính đạo một tí.
Ma thì khác với việc trực tiệp tu luyện pháp môn, chúng tu luyện ma pháp và ma công, không giống với tà, nhưng kinh khủng hơn tà nhiều.
Trở lại chuyện chính.
“Thằng chó, mày chẳng hơn gì nữa đâu, đợi kiếm của bổn vương ra đây thì xem bổn vương giết chết mày thế nào!”
Tà Vương dữ tợn nói.
Thấy kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đang dần dần bị nâng lên, Diệp Thiên cũng chẳng ra sức, mặc kệ cho ông ta điên cuồng
Trên thực tế thì anh không muốn thắng đậm Đạp Thiên Tà Vương, nếu không thì đã dùng Di Âm Hỗn Độn để chiến đấu, đánh bại Đạp Thiên Tà Vương từ sớm luôn rồi.
Nhưng nếu như mà phải thắng đậm thì sẽ khiến cho Thượng Thanh Tông kiêng kỵ anh, đặc biệt là tông chủ Tử Dục, ông ta sẽ không dám lấy Bảo Giám Thiên Địa ra vì sợ bị Diệp Thiên cướp, đến lúc đó lại không lấy được đàn về.
Nếu như anh giả như mình chỉ mạnh cỡ Đạp Thiên Tà Vương thì Thượng Thanh Tông cũng sẽ không kiêng kỵ anh mấy, ít ra sẽ nghĩ rằng nếu cả tông phái cố gắng hết sức là có thể thắng được Diệp Thiên, làm anh chạy không thoát.
Có như thế thì tông chủ Tử Dục mới dám lấy Bảo Giám Thiên Địa ra, để anh giúp giải cấm thuật.
Có giết Đạp Thiên Tà Vương hay không thì không quan trọng, để cho tông chủ Tử Dục lấy ra Bảo Giám Thiên Địa, rồi lấy lại Bảo Giám Thiên Địa mới là mục đích tới Thiên Khôi Tinh lần này của Diệp Thiên.
“Có vẻ như về sức mạnh thì Đạp Thiên Tà Vương hơn một tí.” Tông chủ Tử Dục ngửa đầu lên trời nói.
“Ừm.”
Lão tổ Bình Minh gật đầu: “Mặc dù là cậu Diệp có thể đánh nát hai cái pháp bảo hộ thể của Đạp Tà Thiên Vương, nhưng đó là nhờ vào thần binh cấp cao của cậu ta, cộng thêm với cậu ta đầu cơ trục lợi, mà Đạp Thiên Tà Vương lại có sơ suất nên mới tạo nên tình hình bây giờ, nói về tu vi thì cậu Diệp thua kém hơn rất nhiều.”
Lão tổ Chính Đình cũng gật đầu: “Tu vi của cậu Diệp này chắc là đang ở Thái Hư Cảnh Đại Thành hậu kỳ, không có thần binh thì tay không chắc, Đạp Thiên Tà Vương chắc chắn là có thể đánh bại cậu ta.”
Hàng bô lão của Thượng Thanh Tông đều gật đầu đồng ý.
“Cha, thần binh của Diệp Bắc sắp bị Đạp Thiên Tà Vương nâng lên rồi, thực lực của Diệp Bắc có vẻ là không đọ được với Đạp Thiên Tà Vương rồi, có gặp nguy hiểm không ạ?” Thượng Quan Quỳnh Dao lo lắng hơi.
Lan Lăng Vương lắc đầu: “Thực lực của hai người họ bỏ xa cha, cho nên là cha cũng rất khó đoán rằng ai sẽ thắng ai sẽ thua.”
Thượng Quan Quỳnh Dao chu môi một cái, chăm chú quay lại nhìn không nói gì nữa.
“Argh!”
Lúc này, dưới tiếng hét lớn của Đạp Thiên Tà Vương, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm bị ông ta hất ra khỏi da thịt bả vai.
Thấy vậy, Diệp Thiên lại bỗng nhiên quất ra kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, thuận tay chém thêm một kiếm xuống.
Đạp Thiên Tà Vương thua thiệt nhiều nên bây giờ không dám khinh thường, nhấc lên xong thì hoàn toàn cảnh giác, cho nên ngay trước lúc Diệp Thiên chém kiếm xuống là ông ta đã nhanh chóng né sang một bên, bấm một thủ quyết hét lớn một tiếng.
“Bảy mươi hai châu địa sát, lên!”
Theo tiếng hét vang của ông ta, từ trong nhẫn không gian của ông ta, từng viên từng viên hạt châu một bay ra thành chuỗi, tập hợp lại thành một vòng tròn trước mặt ông ta.
Tổng cộng bảy mươi hai hạt châu, đủ màu sắc, mỗi một hạt châu hạt nào hạt nấy cũng to như núi, toát ra âm tà khí, xoay vòng vòng.
Trong mỗi hạt châu đều có một bóng người, ngay lập tức, tiếng tru vang vọng ra khắp cả thành.
“Không tốt rồi!”
Sắt mặt của Lan Lăng Vương lúc này thay đổi: “Bảy mười hai châu địa sát, là một trong những tuyệt chiêu của Đạp Thiên Tà Vương, khủng bố cực kỳ, trong mỗi hạt châu có chứa một thần hồn của Tiên Tôn, ẩn giấu thực lực có thể là nổ nát cả một hành tinh, lần này Diệp Bắc gặp nguy hiểm rồi!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của Thượng Quan Quỳnh Dao cũng thay đổi: “Diệp Bắc gặp nguy hiểm ư?”
Lan Lăng Vương nghiêm trọng gật đầu.
Thượng Quan Quỳnh Dao sợ đến kinh hồn.
Sắc mặt của Diệp Lam Duyên cũng trở nên trắng bệch, lúc này mới gọi hay vị lão tổ Bình Minh và Chính Đình: “Hai người mau đến giúp Diệp Bắc diệt trừ Đạp Tà Thiên Vương đi, đánh được thì là chuyện may, lỡ như mà Diệp Bắc bị giết, rồi Tà Linh giáo được đà mà kiêu căng phách lối, đến lúc đó thì cả chính đạo sẽ rơi vào tai hoạ!”
“Cô thì biết cái gì!”
Tông chủ Tử Dục lạnh giọng quát lên: “Cô nghĩ là Thượng Thanh Tông đây không có năng lực diệt trừ Đạp Thiên Tà Vương hay sao? Nhưng thế thì sao? Giết Đạp Thiên Tà Vương chỉ tổ chọc điên Tà Linh giáo mà thôi, rồi chỉ tổ làm chọc Tà Hoàng tức lên, trước khi chắc chắn là giết được Tà Hoàng thì Thượng Thanh Tông chúng ta không đi giết đám bô lão Tà Linh giáo làm gì, sau đó lại bị tìm tới trả thù!”
“Lẽ nào Diệp Bắc liều mạng với Đạp Thiên Tà Vương các ông lại khoanh tay đứng nhìn sao?” Thượng Quan Quỳnh Dao thở hồng hộc hỏi.
“Hừ!” Tông chủ Tử Dục hừ lạnh: “Đó là do nó từ tìm lấy, thực lực không bằng Tà Linh giáo mà lại dám đánh chết tả hữu hộ pháp và Tả Sứ của Tà Linh giáo, bị trả thù là đáng lắm, tự mình gây học thì tự mình giải quyết đi, Thượng Thanh Tông bọn tôi chẳng chùi đít cho nó đâu!”
“Các người…”
Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đều bị chọc tức, ngực phập phồng không ngừng.
Công chúa Bình Dương cười to: “Thượng Quan Quỳnh Dao, tôi không ngờ cô lại khắc chồng như thế, Diệp Bắc này còn chưa cưới cô đâu, chỉ mới có hôn cô, muốn làm cô thôi mà đã bị cô khắc chết rồi, nếu như cuối cô thì chắc là đột tử trên bụng của cô luôn.”
Nói đến đây, cô ta lại nhìn về Lạc Tuấn Tú: “Lạc Tuấn Tú, sau khi Diệp Bắc chết, anh đừng có nhớ nhung tới Thượng Quan Quỳnh Dao nữa, mệnh cô ta khắc chồng là khắc chết cho đấy.”
“Tôi lo lắng cho cô ta làm gì, đã bị Diệp Bắc hôn rồi, lại còn muốn sinh con cho Diệp Bắc nữa, một người phụ nữ bẩn thỉu như thế thì tôi không cần.” Lạc Tuấn Tú nói.
“Mấy người…” Thượng Quan Quỳnh Dao tức chết đi được.
Lan Lăng Vương quát lên: “Dám ăn nói vô lễ với con gái tôi, đừng có trách bổn vương không khách khí với tụi bây!”
Lúc này đám người công chúa Bình Dương mới chịu ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại khinh bỉ, lên mặt cái gì, coi chừng tôi đi mách bệ hạ.
“Nhanh lên! Tất cả Tiên Tôn ở đây mau giúp củng cố lớp chắn phòng ngự, nếu như tôi đoán không sai thì tiếp theo Đạp Thiên Tà Vương sẽ dùng hết sức để nổ bay mươi hai châu địa sát để đối phó với cậu Diệp đấy!” Lão tổ Bình Minh đột nhiên thét to.
Dứt lời.
Tông chủ Tử Dục, hai mươi tám vị trưởng lão, gần trăm vị nghi trượng nhao nhao thúc động tiên pháp, song chưởng đánh ra một dải ánh sáng bảy màu, cùng nhau chống đỡ trên đỉnh lớp chắn phòng ngự.
Quả nhiên là thế.
Lúc này, Đạp Thiên Tà Vương thét lớn một tiếng: “Thằng chó, giờ chết của mày đến rồi!”
Dứt lời, ông ta đánh song chưởng, thôi thúc mười viên châu địa sát, mười viên châu địa sát giống như núi lớn đang bay về hướng Diệp Thiên.
“Thật không?”
Diệp Thiên cười nhạt, chẳng hề sợ sệt gì, lúc này thả mưa kiếm quyết ra, bắn nhanh nghiền nát mười viên châu địa sát.
Vô dụng thôi.
Vừa động đến là bể, mà châu địa sát vẫn kiên cường như trước, chỉ là do bị mưa kiếm đánh đến mà tốc độ giảm đi rất nhiều.
“Tạm được.”
Diệp Thiên nhàn nhạt nói, tung kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm.
Đùng!
Một chỗ bị đụng nổ.
Tất cả mọi thứ trở nên rung động kịch liệt.
Sóng sung kích quét ra tầm tám cây số, Tiên Tôn và tu sĩ bị sóng xung kích đánh tới lại biến thành bột mịn ngay lập tức.
“Mau trốn đi!”
Bốn Tiên TônTà Linh giáo ở xa xa bị sóng xung kích đập tới đến chảy cả máu mũi, một người hét to một tiếng, cả bốn người lập tức nằm ngay dưới đất.
“Trở lại!”
Diệp Thiên đánh hai quyền ra.
Hai quyền và hai quả châu địa sát đụng nhau trên trời.
Rầm rầm!!
Lại thêm hai tiếng nổ mạnh.
Mà lúc này, chỉ còn lại bảy viên châu địa sát đang đến gần Diệp Thiên, không đợi Diệp Thiên đánh bể chúng nó thì Đạp Thiên Tà Vương đã thao túng chúng rồi.
Rầm rầm rầm!!!
Bảy viên châu địa sát tự nổ trước mắt Diệp Thiên.
Lực nổ kinh khủng khiến cả vùng trời rung động mãnh liệt, tạo nên ảo giác như có một thế giới nào đấy đã vỡ rồi.
Ngay cả trăm Tiên Tôn đang ở dưới đài Đan Long đang chống lớp chắn phòng ngự cũng bị ba vụ nổ gây chấn động, có cảm giác như bị nổ tung.
Vụ nổ trôi qua, Diệp Thiên lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu mình ong ong.
“Con mẹ nó đây là uy lực tự bạo của Tiên Tôn, hơi mạnh đấy.”
Trong lòng Diệp Thiên thầm hoảng sợ.
“Mẹ nó! Vậy mà nó cũng chẳng bị thương!”
Đạp Thiên Tà Vương khẽ cắn răng, vì để giết Diệp Thiên ông ta chẳng thèm quan tâm gì cả, trực tiếp thúc động tiên pháp, đẩy tất cả sáu mươi hai châu địa sát còn lại ra.
Vèo vèo vèo!!!
Sáu mươi hai viên châu địa sát tạo nên một tấm lưới, bao lấy Diệp Thiên.
“Đây là muốn giết tôi đấy à!”
Diệp Thiên híp mắt một cái, cả người vụt lên, tập kích đến chính diện sáu mươi hai viên châu địa sát, hai tay đánh liền hồi.
Đùng đùng!!
Đánh vỡ hai viên.
Nhưng rất nhanh, sáu mươi viên còn lại liền đổi hướng lao về phía hắn.
Do châu địa sát có pháp trận thúc động gia tốc, nên tốc độ sử dụng còn nhanh hơn cả tốc độ của Tiên Tôn, Diệp Thiên vừa đánh nhát hai viên xong thì sáu mươi viên còn lại đã ở gần hắn.
Diệp Thiên đang muốn né ra, đánh cho đám châu này vỡ tan.
Ngay tại lúc này, Đạp Thiên Tà Vương lại khẽ niệm.
Đùng!
Lại tự nổ một viên.
Sóng xung kích khiến cho Diệp Thiên lảo đảo mấy hồi.
Sau khi ngừng lay động, Diệp Thiên lại bỗng phát hiện mình đã bị sáu mươi hai viên châu địa sát bao vậy.
“Không ổn rồi!”
Diệp Thiên biến sắc, lập tức triệu hồi âm thanh hỗn độn làm phòng thủ kiên cố, trong chớp mắt là đã có một pháp trận phòng ngự bao lấy anh.
Cũng đúng ngay lúc này.
Rầm rầm rầm!!
Sáu mươi viên châu ở xung quanh Diệp Thiên nổ tung, làm cho bầu không khí quanh đó cũng nát vụn, rõ ràng đang là ban ngày nhưng trong nháy mắt lại tối đen cả, đưa tay lên trời cũng chẳng thấy được năm ngón.
Ngay cả trăm vị Tiên Tôn dưới đài Đan Long đang chống lớp chăn phòng ngự cũng bị lực nổ kinh khủng gây chấn động.
Sóng xung kích như nước biển chảy ngược, ào xuống, xông thẳng đến đài Đan Long.
“Mau kết trận lại!”
Lão tổ Bình Minh hoảng sợ kêu lên.
Trăm vị Tiên Tôn ngay lập tức kết trận lại.
Thế nhưng!
Trăm cái pháp trận vẫn bị nổ tung.
Một giây kế tiếp!
Đùng!
Sóng xung kích đánh lên đài Đan Long.
Ngay sau đó.
Những tiếng kêu thảm thiết như thủy triều vang lên.
Tất cả người Hợp Đạo cảnh đều tuôn máu mũi, người Hóa Thần cảnh thì thất khiếu chảy máu, Nguyên Anh cảnh vỡ cả nội tạng, đang hấp hối, Kim Đan cảnh thì chết ngay lập tức, còn từ Kim Đan trở xuống thì biến thành bột ngay.
Hơn năm triệu người lúc đầu ở trên đài Đan Long chỉ trong một khoảng khắc mà chỉ còn lại ba triệu người, tầm hai triệu tu sĩ chết.
“Kinh khủng! Quá là kinh khủng!”
Nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh, tông chủ Tử Dục và bô lão Thượng Thanh Tông kinh sợ không thôi.
Ngay cả hai vị lão tổ cũng run người lên, điên cuồng nuốt nước bọt.
“Bọn tôi có hơn một trăm Tiên Tôn, lớp chắn phòng ngự bị nổ tung, pháp trận được kết cũng bị nổ tung, lại còn tạo nên thương vong lớn như thế, cậu Diệp ngay tại trung tâm không cần nói cũng biết là đã biến thành cát bụi rồi.” Lão tổ Bình Minh nhìn bầu trời đen tối nói.
Nghe vậy, Diệp Lam Duyên và Thượng Quan Quỳnh Dao, lao ra khỏi vào tay ôm ấp của Lan Lăng Vương, đầu tiên là nhìn về xung quanh đài Đan Long, rồi lại nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ có thể thấy một màu đen kịt, không thể thấy được Diệp Thiên, lại nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Đạp Thiên Tà Vương, tim hai người trũng xuống, như là rơi xuống vực sâu.
“Diệp Bắc! Anh không được chết đâu Diệp Bắc!”
Hai cô nàng khóc lên.
Đặc biệt là Diệp Lam Duyên đang quỳ trên mặt đất mà khóc.
“Ha ha!!”
Đám Lạc Tuấn Tú và công chúa Bình Dương ngay lúc này như đang hít thuốc lắc, ai nấy cũng đều kích động lên.
“Chết rồi! Diệp Bắc chết rồi! Thật là tốt quá đi! Ha ha ha!!!” Lạc Tuấn Tú vui điên phát điên, kích động hô to.
“Lạc Tuấn Tú! Anh lại hả hê thế hả! Bổn quận chúa đây đánh chết anh!”
Thượng Quan Quỳnh Dao tức điên lên, gọi roi da tới rồi xông ra ngoài, quất về hướng Lạc Tuấn Tú.
“Thượng Quan Quỳnh Dao, đừng ép tôi đánh cô, lần trước tôi nhịn cô, lần này cô mà đánh tôi thì tôi sẽ đánh lại!” Lạc Tuấn Tú nghiêm túc cảnh cáo.
“Tôi khiến anh vui hả! Này thì vui này!”
Thượng Quan Quỳnh Dao không ngừng lại, hung hăng rút roi da ra.
“Mẹ nó!”
Lạc Tuấn Tú căm tức nói: “Anh Bình Sang, anh Trần Cường, xử lý mấy nhỏ này với tôi!”
Nhưng không ngờ, khi anh ta vừa dứt lại thì có một giọng nói vang lên.
“Tôi còn chưa chết mà lại dám đánh người yêu tôi, đang chê mình sống lâu quá đúng không?”