Lời này vừa thốt ra, trong chốc lát khiến cho toàn trận đều chấn kinh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trời ơi! Nếu như nói như vậy, hắn ta thật sự có thể là cậu Diệp đó, họ Diệp, trẻ tuổi, Tiên Tôn, ba điểm đặc trưng này đều phù hợp với đặc trưng của cậu Diệpkhông phải sao?”
“Chắc chắn là như vậy! Dám nói chuyện ngông cuồng như vậy, nếu như hắn không phải cậu Diệp, lúc nãy làm gì dám nói chuyện hỗn xược như vậy với tông chủ, lại không sợ Tà Linh giáo, nói Thượng Thanh Tông không dám cứu để hắn đến cứu?
Tất cả những điểm này đều chứng minh, hắn có tám chín phần là cậu Diệp, lần này có kịch hay để xem rồi, nghe nói cậu Diệp không sợ trời, không sợ đất, nhất định là sẽ đánh nhau với Đạp Thiên Tà Vương.”
“Cũng không biết cậu Diệp lợi hại hay là Đạp Thiên Tà Vương lợi hại. Tôi cảm thấy hắn trẻ như vậy, nhất định không phải là đối thủ của Đạp Thiên Tà Vương?”
“...”
Mọi người sôi nổi bàn tán.
Lạc Tuấn Tú, Vương Bình Sang và tất cả mọi người, biết Diệp Thiên chính là cậu Diệp, tất cả đều bị dọa đến sùi bọt mép, sắc mặt khó lòng tin được.
“Nếu như hắn thật sự là cậu Diệp, vậy chúng ta lúc nãy xấc xược với hắn, hắn chỉ cần búng tay là chúng ta sẽ biến thành bụi, rơi vào nơi vạn kiếp bất phục?”
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng bọn họ lo lắng, toàn thân ra mồ hôi, tóc đều ướt nhẹp.
Nhất là Lạc Tuấn Tú, chân đều mềm nhũn, ngồi trên mặt đất điên cuồng lau mồ hôi.
Buồn cười, anh ta không biết bản thân mình đã đắc tội với Diệp Thiên mấy lần, mỗi lần đều là vô cùng quá đáng, sau khi nhớ lại thì sợ cũng không kịp.
Cho dù Diệp Thiên không phải là cậu Diệp, thì dựa vào việc Diệp Thiên là Tiên Tôn, chỉ cần búng tay cũng giết anh ta như giết con gà.
Điều buồn cười nhất là, lúc nào bản thân cũng tỏ vẻ trước mặt hắn, bây giờ nhớ lại thấy nực cười bao nhiêu.
“Diệp Bắc, anh chính là cậu Diệp?” Thượng Quan Quỳnh Dao ngây ngốc ra, đôi mắt long lanh của cô ta khẽ chớp, không dám tin nhìn Diệp Bắc, trái tim đập không ngừng.”
Đến cả Tử Dục tông chủ, Đạp Thiên Tà Vương, đều khó tin Diệp Thiên có thật sự là cậu Diệp.
Trong thời gian ngắn, tất cả ánh mắt của hơi trăm vạn người đều tập trung trên người Diệp Thiên, đợi chờ Diệp Thiên đưa ra một đáp án.
“Không sai.”
Lúc này, Diệp Thiên mở miệng: “Tôi chính là cậu Diệp, cậu Diệp chính là tôi.”
Dứt lời cả toàn trận như nổ tung.
“Trời ạ! Hắn thật sự là cậu Diệp.”
“Chúng ta được cứu rồi. Hắn thật sự là cậu Diệp.”
“Lúc nãy thấy Diệp Bắc cũng bình thường, bây giờ sau khi biết hắn là cậu Diệp, cảm thấy hắn đẹp trai quá vậy nè.”
“...”
Bất luận là nam hay nữ, bất luận là họ Diệp hay là các họ khác, toàn bộ đều cảm thấy thời khắc này vì vậy mà điên cuồng hơn.
“Woa! Tôi phải cưới được Diệp Bắc, thật sự là cậu Diệp đó!”
Thượng Quan Quỳnh Dao kinh ngạc kêu lên, dựa vào vai Diệp Thiên, một cái cây lười biếng ngả người lên lưng của hắn. Vô cùng vui mừng nói: “Diệp Bắc, anh từng nói sau khi ăn xong sẽ không chùi mép rời đi, em nhất định để anh ngủ cùng em, anh biết không? Em thật sự rất sùng bái anh, chỉ cần anh cưới em, sau này em giống như Diệp Lam Duyên vậy, đối với anh dịu dàng, anh muốn ngủ với em lúc nào cũng được. Nhưng nếu anh ngủ với em xong mà dám bỏ đi, không cưới em, thì em tìm người đâm chết anh, khiến cho anh không được yên thân.”
Phụt.
Diệp Thiên không nhịn được cười thành tiếng.
Diệp Lam Duyên cũng không yếu thế, chạy đến bên Diệp Thiên, tiến vào lòng của Diệp Thiên, làm nũng nói: “Diệp Bắc, lúc anh không phải là cậu Diệp, em đã thích anh rồi. Anh là cậu Diệp em vẫn thích anh, sau khi biết anh là cậu Diệp, em có thể không xứng đứng cùng anh. Nhưng mà anh đừng bỏ rơi em được không?”
“Được được được!”
Diệp Thiên bất lực nói: “Lam Duyên, anh sẽ không bỏ rơi em, Quỳnh Dao anh cũng không bỏ rơi em, tiếp theo tránh đi để khỏi phân tán lực chú ý, Tà Vương mà giáng xuống một chưởng chúng ta chết chắc.”
Nghe xong, Thượng Quan Quỳnh Dao lập tức từ sau lưng của Diệp Thiên nhảy xuống, Diệp Lam Duyên cũng nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Diệp Thiên.
“Lam Duyên, hai chúng ta đứng bên cha tôi, xem phu quân của hai chúng ta đánh bại kẻ xấu!”
“Ừm ừm!”
Diệp Lam Duyêngật đầu như giã tỏi, hai người như hai chị em vậy, chạy đến bên Lan Lăng Vương, Thượng Quan Quỳnh Dao tự hào nói: “Cha, cha lúc trước luôn nói con gái tính tình không tốt, giống như một đứa con trai suốt ngày đánh nhau. Sau này sẽ không gả đi được, không có ai cần con gái, có phải không ngờ là cậu Diệp mà ngài luôn tôn kính sắp cưới con không?”
“Hahaha.”
Lan Lăng Vương cười lớn: “Thật sự không ngờ, không ngờ con gái của cha lại có mị lực lớn đến vậy, xha tự hào vài vui mừng thay cho con gái.”
“Hihi!”
Thượng Quan Quỳnh Dao hai con mắt cười híp lại thành một đường thẳng.
“Hứ!”
Vào đúng lúc này, Đạp Thiên Tà Vương phẫn nộ nói: “Cậu Diệp, lá gan chó của cậu cũng thật lớn,, giám giết Tả Sứ và Tá Hữu hộ pháp, hôm nay bổn vương lấy cái đầu chó của cậu, đi cúng cho Tá Hữu hộ pháp và Tả Sứ.”
Dứt lời, ông ta biến ra một thanh huyết kiếm, phát ra ánh sáng có chín màu nhưng màu đen làm chủ, thanh đao này được chế tác vô cùng tinh xảo, nhìn tới nhìn lui, thật sự rất đẹp.
“Đón lấy một nhát của Đồ Tiên Đao đi!”
Dứt lời. Ông ta chém lên khoảng không xoẹt một đường đi xuống.
“Để xem cậu rốt cuộc chịu đựng được bao lâu?”
Diệp Thiên cũng không vội vàng mà biến ra Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, trực tiếp dùng tay vung cây roi lên, đưa roi hướng về phương hướng của thanh đao.
Một âm thanh vang lên, bầu trời dao động như nước. Đòn đao mà Đạp Thiên Tà Vương chém xuống, bị Diệp Thiên dùng roi tiên đỡ được, nhưng bởi vì giả vờ yếu thế, Diệp Thiên cố ý lùi lại trăm mét. Còn cố ý bản thân mình đang bị trấn áp mà dần dần cuối xuống.
“Trời ạ! Xem ra cậu Diệp không phải là đối thủ của Đạp Thiên Tà Vương rồi.”
“Rất rõ ràng là Đạp Thiên Tà Vương mạnh hơn cậu Diệp một chút xíu!”
“Xem ra tu vi của cậu Diệp, cùng lắm là Thái Hư Cảnh Đại Thành hậu kỳ, cùng với Đỉnh Phong sơ kỳ của Đạp Thiên Tà Vương, vẫn là thua kém một chút!”
“...”
Mọi người ồn ào bàn tán.
“Cha, Diệp Bắc có thể đánh lại Đạp Thiên Tà Vương không?” Tim của Thượng Quan Quỳnh Dao như muốn nhảy ra ngoài, cô ta không muốn chồng của cô tabị đánh bại.
“Xem ra có chút không bằng.” Lan Lăng Vương trầm giọng nói.
Nhất thời Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên như con kiến bò trên chảo lửa.
“Hahaha!!!”
Đạp Thiên Tà Vương cười lớn: “Cậu Diệp, cũng chỉ có vậy mà thôi, đấu với bổn vương còn kém xa, xem hôm nay bổn vương làm thế nào giết chết cậu?”
Nói xong, ông ta dồn hết toàn lực, Diệp Thiên giả vờ không kháng cựlại, cố ý hét lên: “Tông chủ Tử Dục, có thể cho tôi mượn Bảo Giám Thiên Địa, giết chết lão đầu này không?”
“Đây...” Tông chủ Tử Dục do dự.
“Ông dám?” Đạp Thiên Tà Vương uy hiếp: “Nếu như dám cho hắn mượn, Tà Hoàng tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”
Ông ta sợ hãi Diệp Thiên dùng Bảo Giám Thiên Địa, dù gì thực lực của Diệp Thiên cũng không kém ông ta bao nhiêu, nếu như có thể sử dụng Bảo Giám Thiên Địa, nhất định giết được ông ta.”
“Cậu Diệp, Bảo Giám Thiên Địa không dễ dàng gì cho người khác mượn, cậu đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, bổn tọa sẽ không cho mượn, sẽ không giúp.” Tử Dục tông chủ nói.
“Con mẹ nó!”
Khuôn mặt của Diệp Thiên tràn đầy phẫn nộ: “Không cho mượn thì thôi, chỉ là một tên Tà Vương, bổn tọa không dùngBảo Giám Thiên Địa cũng giết chết được ông ta!”
Dứt lời, hắn mạnh mẽ tung lực, hướng về phía trên.
Hửm?
Đạp Thiên Tà Vương cảm nhận được trọng lực tiến đến, lông mày của hắn cau lại, cả người đều bị đánh cho lảo đảo, phải lùi về phía sau mới đứng vững được trên không trung.
“Ô ô ô! Diệp Bắc lợi hại quá đi! Diệp Bắc cố lên!”
“Cha vợ, cây roi trả lại cho ông.”
Diệp Thiên vốn dĩ tính giả vờ yếu thế, mượn Bảo Giám Thiên Địa, ai ngờ lại không cho mượn, vậy hắn cũng không giữ làm gì, ném cây roi xuống phía dưới, triệu hồi Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, sử dụng pháp thân, kích hoạt Vạn Hồn Huyết kiếm.
“Lão quái vật! Xem thử là đao của ông cứng hay là kiếm của tôi cứng.”