Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3172: "Chư vị, bình tĩnh đừng nóng."




Mặc dù Tô Nghênh Hạ không ngẩng đầu, nhưng cũng cảm nhận được tay của hắn không ngừng nhích lại gần nàng, cả người cúi đầu ôm thật chặt cánh tay Tô Nhan muốn lùi lại tránh đi.

Nhưng trốn tránh cuối cùng cũng có hạn, ngay khi Tô Nghênh Hạ lui đến mức không thể lui nữa, cánh tay buồn nôn kia đột nhiên ngừng lại, Tô Nghênh Hạ giương mắt xem xét, chỉ thấy ở bên trên cánh tay buồn nôn kia lại có một cái tay đột nhiên xuất hiện, gắt gao nắm chặt lại, thuận theo phương hướng cánh tay nhìn lại.

Là Hàn Tam Thiên!



Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng, trong mắt đã mang theo lửa giận, sau khi anh đột nhiên khẽ

động, tên say rượu người cao hai mét, thô tròn một

vòng lớn, trực tiếp bay ra ngoài. ..

"Ầm!"

Một tiếng trầm vang lên, thân thể to lớn của tên say rượu kia trực tiếp bay đến đập vào trên một cái bàn không người duy nhất trong phòng, cái bàn trong nháy mắt bị nện đến vỡ nát, đồng thời mặt đất cũng bởi vì thân thể to lớn vô cùng của hắn mà rung

động.

Tất cả quái vật trong phòng lập tức sững sờ.

Chẳng ai ngờ rằng mọi chuyện lại đột nhiên phát

triển đến một bước này, càng không nghĩ đến, người trẻ tuổi nhìn như gây yếu kia lại dám động thủ ở trước mặt bọn họ.

Nhưng khi sững sờ qua đi, người cóc và người rùa nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn tất cả mọi người ở đây, ai cũng đang phẫn nộ, đồng thời lại cười lạnh.

một trận.

Ngay sau đó, càng ngày càng có nhiều người từ chỗ ngồi của mình đứng lên, theo tên người cóc và người rùa cầm đầu, chậm rãi sau đó, bọn người từng bước một hướng về phía Hàn Tam Thiên.

Nhìn qua một bầy quái vật bước đến càng ngày càng gần, xếp thành một nửa hình tròn chậm rãi vây quanh bọn hắn, lúc này ánh mắt Tô Tử Vũ cảnh

giác bảo hộ Tô Nhan ở sau lưng.

Hàn Tam Thiên cũng có chút nghiêng người, bảo hộ

Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm ở sau lưng mình, chỉ là khi so sánh với ánh mắt khẩn trương và cảnh giác của Tô Tử Vũ, ánh mắt của Hàn Tam Thiên lạnh

nhạt hơn rất nhiều.

"Chư vị, bình tĩnh đừng nóng." Tô Tử Vũ vội vàng

nhẹ giọng mà nói.

"Đừng nóng? Đám người chết tiệt các ngươi, con

mẹ nó, thật là lớn gan, lại dám đến thành U Minh của chúng ta kiếm chuyện?" Người cóc nói xong, đột nhiên phỉ nhổ một ngụm, trong lúc nhất thời một ngụm nước bọt màu xanh lục to bằng chậu rửa mặt trông buồn nôn vô cùng dính trên mặt đất.

"Chư vị, đây rõ ràng là người kia say rượu gây chuyện trước, chúng ta đã nhượng bộ rồi, nhưng cử động vừa rồi của hắn các ngươi cũng trông thấy, hắn không chỉ không xin lỗi cũng thôi đi, thế mà vẫn quá phận động thủ động cước, cho nên chúng

ta mới. .." Tô Tử Vũ cực lực giải thích.

Nhưng cho dù hắn thành tâm giải thích, đối với đám người này mà nói, rõ ràng chính là lời nói nhảm quấy rối lỗ tai thanh tĩnh của bọn hắn.

Vừa rồi chưởng quỹ kia lên tiếng, một đám quái vật này không biết nên động thủ như thế nào, vừa vặn, tên say rượu kia đã mang đến cho bọn mười phần lấy cớ và lý do.