"Nói không sai, lão tử thích nàng, loại người giống nàng hẳn là phải quỳ xuống liếm cho ta."
"Ha ha ha."
Một đám người cất tiếng cười to, vui vẻ vô cùng, đồng thời lại cực kỳ phách lối.
Hàn Tam Thiên cắn chặt hàm răng trong hai mắt
đã đột nhiên tràn ngập sát khí, song quyền cũng nắm thật chặt.
Cảm nhận được sát ý của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ lấy dũng khí nhẹ nhàng chạm vào tay anh, sau đó nhìn anh lắc đầu, ra hiệu anh đừng làm loạn.
Có Tô Nghênh Hạ khuyên can, Hàn Tam Thiên có chút nới lỏng nắm đấm, lúc này sự tức giận mới có giảm đi một chút.
Nhưng mà cảm xúc của Hàn Tam Thiên hiển nhiên đã sớm bị đám người này thu hết vào mắt, người rùa nhẹ nhàng cười một tiếng: "Làm sao? Tiểu tử người xem ra vô cùng khó chịu hả?"
Hàn Tam Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn, áp chế lửa giận của mình.
"Làm sao? Cô nương này là vợ người? Hay là tình
nhân của ngươi?" Người rùa nhẹ nhàng cười một tiếng.
Sau lưng hắn, một đám quái vật cũng theo đó cười vang.
Người rùa lắc đầu, nhìn về phía Tô Nghênh Hạ: "Chậc chậc chậc, thật sự là một đóa hoa nhài cắm
bãi phân trâu, một cô nương tốt như vậy, vậy mà lại
đi cùng một tên phế vật."
"Tên rác rười gầy yếu, một trận gió cũng có thể thổi hắn bay đi, cô nương, một tên như vậy không chỉ
không thể mang đến hạnh phúc chân chính ở trên giường cho ngươi, ngay cả trong hiện thực, lão tử dùng một quyền cũng có thể đánh xuyên qua người hắn."
Vừa mới nói xong, một đám người lại cười vang một trận.
Tô Nghênh Hạ nghẹn đỏ mặt, tức giận nhìn qua người rùa kia, từ khi nàng cúi thấp đầu đến nay, đây là lần đầu tiên trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng
vào đảm quái vật này.
Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ ngẩng đầu, dung nhan tuyệt sắc làm cho một đám quái nhìn thấy mà kích động, người rùa tựa hồ cũng càng thêm hăng hái.
Sau đó, hắn mấy bước đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nhìn qua Hàn Tam Thiên mim cười, một giây sau, vươn tay chạm vào trên mặt Hàn Tam Thiên gõ gõ mấy nhịp: "Ta nói đúng không? Tiểu phế vật?"
Vài tiếng giòn giã vang lên, Hàn Tam Thiên lại chỉ cắn răng trừng mắt nhìn người rùa, bởi vì Tô Nghênh Hạ nói anh đừng làm loạn, cho nên dù chịu nhục nhã, anh vẫn không động.
Nhưng đột nhiên vào lúc này, có một tiếng chát vang lên.
Một bàn tay nặng nề tát vào trên mặt người rùa, đám người quay mắt nhìn lại, trong lúc nhất thời kinh ngạc vô cùng, một tát này là của Tô Nghênh Hạ.
Hai mắt Tô Nghênh Hạ hung dữ trừng mắt nhìn người rùa, không còn vẻ e ngại và khiếp đảm như lúc trước, mà chỉ có tràn ngập phẫn nộ.
Nếu Tô Nghênh Hạ là vảy ngược của Hàn Tam Thiên, không cho phép người khác giày xéo, thì sao Hàn Tam Thiên lại không phải là người quan trọng
mà nàng quan tâm nhất nhất chứ?
Chửi nàng thì cũng thôi đi, dám mắng Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ không nhẫn được, dám đánh Hàn Tam Thiên, nàng càng không nhẫn được.
Bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện tát vào trên mặt, hơn nữa còn bị nữ nhân mà bọn hắn vẫn luôn trêu
chọc đánh, sau khi người rùa kinh hãi thì còn phẫn nộ.
"Bà tám thối, người mẹ nó dám đánh ta?"
"Con mẹ nó, tát ta một bàn tay, lão tử muốn người trả lại trên giường." Giận mắng một tiếng, người rùa trực tiếp liền muốn hướng phóng về phía Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cũng không tránh né, trong tay đột nhiên vận khởi một đạo năng lượng, trực tiếp liền muốn đối đầu với tấn công của hắn.