Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3007: “Ngươi vui là được."




Nói đến đây, đám người Phương Khôn đồng loạt quay sang nhìn nhau, một lần nữa lộ ra nụ cười dữ tợn.

Băng hỏa khổ hình chính là một trong mười hình phạt đáng sợ nhất ở Thành sa mạc, người bị trừng phạt không những phải chịu những cơn lạnh thấu xương đau buốt vô cùng tận, mà còn phải chịu sự thiêu đốt hừng hực dữ dội của lửa nóng.



Đúng vậy, trong toàn bộ quá trình thiêu đốt, người bị trừng phạt quả thực sẽ không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào, nhưng trên thực tế, tận mắt nhìn thấy bản thân.

mình bị nướng chín sau đó biến thành than thì đau đớn về mặt tâm lý vĩnh viễn lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn dữ dội và hung mãnh hơn gấp vạn lần.

Vì vậy băng hỏa khổ hình chính là một loại khổ hình tra tấn kép cả về thể chất lẫn tinh thần, cực kỳ tàn nhẫn và vô nhân đạo, thế nên nhà họ Phương trước nay luôn nghiêm cấm bất cứ ai lén sử dụng loại khổ hình này để tránh phạm vào thiên luân!

Hàn Tam Thiên chậm rãi liếc một cái về phía Phương Khôn, lắc đầu nói: “Ta có thể nói một câu không?"

“Cái gì? Cầu xin tha thứ sao?"

“Không phải, ta chỉ muốn nói là, chỉ có vậy thôi sao? Ngươi kém quá rồi đấy."

Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt Phương Khôn nháy mắt trở nên ngưng đọng, trong mắt lập tức dâng lên một ngọn lửa giận không tên, cơ bắp cả người bởi vì dùng sức mà cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy...

Khiêu khích, thực sự là một sự khiêu khích trần trụi.

Này quả thực là không để Phương Không hắn vào mắt một chút nào.

Phương Khôn nghiến chặt răng, hung hăng đi về phía chậu than, sau đó trong tay liên phóng ra một luồng năng lượng, lập tức khiến cho ngọn lửa trong chậu than lập tức trở nên dữ dội hơn.

“Chỉ cần mười phút nữa là đôi chân thối thai vô dụng của người sẽ hoàn toàn biến thành tro bụi".

Vừa dứt lời, hắn lại hung hăng đặt thẳng chậu than dưới chân Hàn Tam Thiên, chỉ một lúc sau, ngọn lửa đã bắt đầu thiêu rụi đôi chân của anh.

Nhìn ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt Hàn Tam Thiên, sự lạnh lẽo nơi khóe miệng Phương Khôn càng ngày càng sâu.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, lửa giận trong lòng lúc Phương Khôn này mới được phát tiết ra, hắn hả hê nở một nụ cười âm trầm.

So với sự điên cuồng của Phương Khôn, Hàn Tam Thiên chỉ nhàn nhạt mỉm cười, trong tay khẽ động, một luồng năng lượng liền thuận theo đơn điện truyền xuống dưới chân, gắt gao bảo vệ kinh mạch.

Cái thứ độc dược quái quỷ này đối với người khác có thể thật sự giam cầm tu vi, nhưng đối với độc vương như Hàn Tam Thiên, cái này so với nước uống thì có gì khác nhau cơ chứ?!

Đành bồi bọn chúng chơi đùa một chút vậy.

Mắt thấy lửa càng ngày càng mạnh, Phương Khôn hài lòng cười nói: “Thế nào? Chơi vui không?"

“Ngươi vui là được." Hàn Tam Thiên cười chế nhạo.

“Nhìn thấy đồ ngốc nhà người bị băng hỏa giày vò, ta đương nhiên là vui vẻ vạn phần, nhưng những thứ này đều chỉ là món khai vị mà thôi.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái về phía một tên thuộc hạ.

“Có nhớ lúc người mới tiến vào đây đã nhìn thấy một người bạn tù mới không?"

“Hắn, chính là món chính của ngươi."

Phương Khôn vừa nói dứt lời, tên thuộc hạ mà hắn liếc khi này liền gật gật đầu, sau đó cười âm u lui ra ngoài.