Đợi đến khi thuộc hạ đi ra ngoài, Phương Khôn vừa nhìn ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt chéo chân, vô cùng đắc ý nói: “Giới thiệu cho người một chút về bạn tù mới nhé."
“Phó Thiên!"
“Có thể người không biết người này, cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng biệt
danh của hắn rất có thể người đã từng nghe
qua."
“Biệt danh của hắn là, Sát thủ sa mạc!"
“Xin lỗi, ta chưa từng nghe qua" Hàn Tam Thiên lắc đầu cười nói.
Phương Khôn cũng không tức giận mà ngược lại còn tràn đầy chế giễu: "Không biết cũng không sao cả, dù sao thì người cũng sẽ có thời gian làm quen với hắn thôi."
“Quên nói với người một chuyện. Kì độc tán mjc dù âm độc, nhưng dược tính của nó
cũng chỉ có nửa giờ"
“Nói cách khác là, sau nửa giờ nữa, không chỉ độc tính trên người người sẽ hoàn toàn tiêu tan, mà bạn tù mới của người cũng sẽ tỉnh lại"
Hắn vừa dứt lời thì tiếng xích sắt bên kia cũng đột nhiên vang lên, hiển nhiên là tên thuộc hạ vừa mới lui ra ngoài kia đã đi tháo xích sắt của tên đó ra.
Lại liên tưởng tới lời nói khi nãy của Phương Khôn, với chỉ số thông minh của Hàn Tam Thiên, gần như là chỉ vài giây đã hiểu ra được hắn muốn làm cái gì.
“Ngươi có biết một người bình thường nếu bị giam giữ ở môi trường khép kín trong một thời gian dài sẽ như thế nào không?" Phương Khôn cười hỏi.
Con người là loài động vật giàu cảm xúc, khi
trong môi trường khép kín lâu ngày sẽ bắt đầu kìm nén, dần dần, sự kìm nén này sẽ không ngừng bành trướng dần lên và khiến cho cảm xúc của con người bắt đầu sụp đổ, tiến vào trạng thái điên cuồng.....
Đến cuối cùng, hoặc là phát điên, hoặc là trở nên biến thái ...
“Ngây ngốc ở ngục giam trong một thời
gian dài chỉ có hai loại người, hoặc là tâm lý yếu ớt mà trở nên điên cuồng, hoặc là tâm. lý cực kỳ mạnh mẽ và cuối cùng trở nên biến thái." Phương Khôn cười lạnh nói.
Hàn Tam Thiên khẽ cười: "Hiển nhiên là cái tên Sát thủ sa mạc gì gì đó là loại người thứ hai đúng không?"
Phương Khôn gật gật đầu: “Ở ngục giam này đều là lẻ loi một mình. Cô đơn, tịch mịch, thậm chí là sợ hãi, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực mà người có thể nghĩ tới đều sẽ không ngừng tuôn ra".
“Thời gian càng dài, ngươi có thấy đại ma
đầu giết người như ngỏe kia giống như một con dã thú bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp không thể động đậy không?"
Hàn Tam Thiên mỉm cười: “Mãnh hổ xổ lồng, gặp vật liền giết đúng không?"
“Không!" Phương Khôn khẽ lắc đầu: “Cái
mà người nói là mãnh hổ đã bị giam giữ rất lâu rồi, tuyệt đối không phải là mãnh hổ đã bị giam rất rất lâu, ngươi có biết là mình sẽ như thế nào không?"
Nói đến đây, không chỉ Phương Khôn mà ngay cả mấy tên cận vệ đứng bên cạnh cũng không khỏi lộ ra một nụ cười âm trầm.
Nói như vậy cũng đúng, nếu chỉ là một cô máy giết người đơn thuần thì Phương Khôn tìm ai mà chẳng được? Cần gì phải đưa anh vào ngục giam cơ chứ? Hiển nhiên là cái kẻ gọi là Sát thủ sa mạc này phải có những thủ pháp đặc biệt và vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn đau đớn hơn cái gọi là Băng hỏa khổ hình khi nãy...
Phương Khôn cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói......