Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3006: “Cũng không tệ!"




Gã một lần nữa nhìn về phía chiếc giường đá, chỉ thấy dưới cánh tay của Hàn Tam Thiên đang đọng lại một vũng máu lớn, mà ngay cả chiếc giường đá vững chắc kia

cũng xuất hiện một cái lỗ cực lớn.



Hai lỗ thủng này gắn kết với nhau!

Nhưng giường đá thì không thể cảm nhận được sự đau đớn, mà tên cận vệ kia thì khác, sau khi sững sờ một lúc, một cơn đau xuyên thấu đột nhiên mãnh liệt tấn công vào não gã.

"Aaa a a!!!"

Gã đau đớn gào lên một tiếng, sau đó không còn quan tâm đến việc gì khác, vội vàng ném cái chai còn chưa kịp mở và con

11

dao găm đi, ôm cái chân thủng một lỗ lớn không ngừng gào thét lăn lộn trên mặt đất!

Phương Khôn và đám thuộc hạ rõ ràng là vô cùng sửng sốt, hiển nhiên đã bị tình hình trước mắt dọa cho hoảng sợ.

Mà Hàn Tam Thiên ngược lại còn cười nhẹ: “Sao nào, dụng hình sai rồi sao? Dùng nhầm trên người mình rồi à?"

Nghe thấy những lời này, Phương Khôn lập tức giận tím mặt lạnh lùng quét mắt về phía

một tên cận vệ ra hiệu cho hắn tiếp tục dụng hình.

Tên cận vệ kia vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn vô thức nhặt chiếc bình trên mặt đất lên, ngay khi nắp chai vừa được mở ra, một mùi vô cùng khó chịu lập tức bốc lên.

“Đây là ngân huyết, là tinh huyết của rắn mối sa mạc, đặc điểm của nó là lực dung hợp cực kỳ mạnh, gặp máu liền dung hợp vào. Nhưng rắn mối sa mạc là loài động vật máu lạnh, vì vậy một khi bị máu tươi của nó dung hợp vào, ha ha......, người sẽ không bao giờ cảm nhận được cái nóng trên sa mạc này nữa, mà cùng với đó, người vĩnh viễn sẽ cảm nhận được sự âm lãnh không ngừng, cho đến khi bởi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp mà từ từ chết đi."

Vừa nói dứt câu, Phường Khôn lập tức đưa mắt ra hiệu, tên cận vệ liền vội vàng đổ ngân huyết bên trong chiếc bình vào miệng vết thương của Hàn Tam Thiên.

Tuy chỉ là một giọt nhưng hiệu quả lại đúng như Phương Khôn mong đợi, giọt ngân. huyết rất nhanh đã biến mất ở miệng vết thương, sau đó, ngay sau khi dòng máu tươi vừa chảy ra của Hàn Tam Thiên hoàn toàn chuyển thành màu bạc thì miệng vết thương lập tức khép lại.

Một cơn ớn lạnh đột nhiên đánh úp vào toàn bộ cơ thể của Hàn Tam Thiên, khiến cho anh không khỏi rùng mình.

“Thế nào? Có phải đột nhiên cảm thấy rất lạnh không?" Phương Khôn lạnh lùng cười một tiếng.

“Cũng không tệ!" Hàn Tam Thiên cười cười.

“Không tệ là tốt rồi, trò hay vẫn còn ở phía sau cơ" Phương Khôn vừa dứt lời, một tên cận vệ đã bê chậu than đi vào.

Ngọn lửa trong chậu bùng cháy dữ dội, cuồn cuộn bốc cao!

Dưới sự phân phó của Phương Khôn, chậu than kia được đặt ngay dưới chân Hàn Tam Thiên.

“Khi máu của rắn mối sa mạc xâm nhập vào cơ thể, ngươi sẽ chỉ cảm nhận được sự lạnh. lẽo vô tận, gần như không thể nào cảm nhận được sức nóng nữa, ngay cả khi người sắp bị nóng chết thì cơ thể người vẫn sẽ thấy lạnh như cũ."

“Chậu than này được chuẩn bị là vì vậy"

“Đến lúc đó cho dù bọn ta đốt chân người, thậm chí là nướng chín nó thì ngươi cũng sẽ không có chút cảm giác nào mà sẽ chỉ ngửi thấy mùi hai chân của người bị lửa từ từ nướng chín"

“Sau đó bọn ta sẽ tặng cho chân người một chùy, ha ha, người đã bao giờ trải nghiệm qua cảm giác dùng chùy đập vào than củi chưa? Cảnh tượng kia ấy à, chậc chậc, sảng khoái vô cùng."