Phương Khôn cười âm trầm, sau đó phất tay một cái.
Vài tên cận vệ nghe vậy liền lập tức mở cửa lao ra, sau đó mỗi người một bên lôi Hàn Tam Thiên vào.
Hàn Tam Thiên cũng không hề phản kháng mà để mặc cho bọn chúng giữ lấy mình,
khóe miệng nở một nụ cười khinh thường: “Người thực sự cho rằng mấy tên lính tôm tướng của nhãi nhép này có thể giữ được ta. sao?"
“Mấy người bọn họ đương nhiên không thể giữ được người, nhưng người cho rằng ta không có chuẩn bị gì sao?" Phương Khôn cười nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Hay là, ngươi thử vận hành năng lượng của mình đi?"
“Trước khi vào đây người đã thả độc đúng không?" Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Mặc dù gió thổi vào không có mùi vị gì khác
thường, nhưng Hàn Tam Thiên đã sớm chú ý tới bóng đen ở cuối hành lang trước khi trận gió kia thổi qua vẫn còn có chút tiếng vang, nhưng sau khi trận gió kia thổi vào, hắn hoàn toàn bất động.
"Kỳ độc tán được tạo bởi tám chất kịch độc của thế giới sa mạc, không màu không vị. Loại độc này đối với người thường không có tác dụng gì mấy, nhưng đối với cao thủ mà nói, lại là sự tồn tại chí mạng, bởi vì... nó sẽ tác động trực tiếp vào đan điền"
“Nói cách khác, người có tu vi càng cao thì tác động của độc tính lại càng mạnh, đừng trách ta không nhắc nhở người, giống như
trạng thái của ngươi bây giờ, tốt nhất là nên ngoan ngoãn làm một con lợn chết, nếu không thì, một khi vận khí, người sẽ thất khiếu đổ máu mà chết."
Vừa nói dứt câu, đám người Phương Khôn đã cao giọng ha ha cười lớn.
Hàn Tam Thiên cũng cười khổ một tiếng, dùng độc để tấn công anh sao? Cái này chẳng khác gì múa rìu qua mắt thì cả!
Phương Khôn cười xong liên lạnh lùng quát lên: “Giải hắn vào"
Trên tường đại lao treo đầy đủ các loại dụng cụ tra tấn, thậm chí những chỗ trống khác cũng đặt nhiều dụng cụ tra tấn lớn nhỏ khác nhau, chính giữa còn có một chiếc giường đá vô cùng lớn, mép giường đầy những vết mài mòn.
Hiển nhiên là chiếc giường này nhất định đã tra tấn qua không ít người, những người này trong lúc đau đớn nắm chặt lấy mép giường, vậy nên ngay cả một chiếc giường được làm bằng đá thì phía bên mép cũng bị mài mòn rất nhiều.
Mấy tên cận vệ trực tiếp áp Hàn Tam Thiên lên giường, sau đó dùng xích sắt trói chặt tay chân của anh cố định vào giường.
Sau khi làm xong, đám người Phương Khôn lại tiếp tục cười chế nhạo.
Đối với bọn chúng mà nói, Hàn Tam Thiên lúc này không khác gì một con dê đang đợi làm thịt, chẳng qua cũng chỉ là một vật trong tay mà bọn chúng có thể tùy ý định đoạt số phận.
Mà đối với Hàn Tam Thiên, anh thực sự vô cùng hiếu kỳ Phương Khôn có thể dùng loại. thủ đoạn gì để chơi đùa với mình.
“Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng, mang món khai vị lên cho hắn đi."
Vừa dứt lời, một tên trong số đó trực tiếp lấy ra một cái bình bạc to bằng cánh tay, tay kia cầm một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ từ bước tới.
Gã liếc mắt một cái về phía Phương Khôn, thấy Phương Khôn gật đầu với mình, gã lập tức nhấc con dao lên, nhắm thẳng về phía Hàn Tam Thiên...
Con dao găm hung tợn cắt vào cánh tay Hàn Tam Thiên!
Chỉ là khi máu tươi bắt đầu chảy ra khỏi miệng vết thương của anh, gã cận vệ kia. đang chuẩn bị mở chiếc bình bạc thì lại đột nhiên cau mày, đợi đến khi cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt gã lập tức trợn trừng.
Không biết từ khi nào, dưới chân gã lại có một lỗ thủng vô cùng lớn!