Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười một tiếng, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, tất cả mọi người trong thiên hạ đều bình đẳng, không phải là anh không cho hắn cơ hội, mà là tự hắn không trân trọng cơ hội ấy, thậm chí còn dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy để đánh lén anh.
Bỏ qua cho bọn chúng nhưng cuối cùng lại thành đẩy mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, mà đám cẩu tặc trước mắt này liệu có còn nịnh hót lấy lòng như vậy nữa không? Sợ là lúc đó bọn chúng còn đang đắc ý. không thôi, kiêu ngạo tới nỗi vểnh cả đuôi lên.
Vậy nên Hàn Tam Thiên sao có thể thương hại cho mấy tên phế vật này?
Anh nở một nụ cười lạnh lùng, một giây sau liền giơ chân lên trực tiếp đá gã khổng lồ đang chắn phía trước Lưu công tử. Khuôn mặt Lưu công tử tràn đầy khiếp sợ, tiếng “A”. mới chỉ phát ra được một nửa thì yết hầu đã
đôi tay cứng như sắt của Hàn Tam Thiên bóp chặt.
Ngay sau đó, tất cả sức mạnh đều tập trung vào yết hầu của Lưu công tử, cơ thể của hắn đột nhiên bắt đầu trở nên nhẹ bẫng rồi từ từ bị nâng lên.
Tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Lưu công tử vậy mà lại bị Hàn Tam Thiên
một tay trực tiếp bóp chặt lấy yết hầu, sau đó bị nâng lên khỏi mặt đất giống như một con gà nước.
Trong sa mạc rộng lớn vô biên này, tuyệt đối không có người thứ hai.
Hàn Tam Thiên là người đầu tiên, cũng vĩnh viễn đều sẽ là người đầu tiên, trừ khi Lưu gia sụp đổ, trừ khi Phương gia bị chôn vùi, và Thành sa mạc sẽ nghênh đón sự biến hóa của một thế cục mới.
Nhưng hai cái “trừ khi" này, quả thực là một chuyện vô cùng viển vông.
“Buông... buông ta ra, khó... khó chịu quá, ta... ta sắp không thở nổi nữa rồi." Sắc mặt Lưu công tử đã đỏ bừng, hô hấp khó khăn khiến hắn gần như cảm nhận được cái chết
đáng sợ đang gần ngay trước mắt mình.
Gã khổng lồ và tên khỉ ốm thấy vậy liền lo lắng liếc nhìn nhau một cái. Bọn chúng biết rõ, nếu như công tử gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, vậy thì chờ đợi bọn chúng sẽ là cái chết. Nhưng đáng tiếc là khỉ ốm lúc này vẫn còn đang thoi thóp, ngay cả bản thân còn khó bảo toàn thì làm sao đứng lên cứu người cho được?
“Mẹ kiếp, ta liều mạng với ngươi.” Gã khổng lồ gầm lên một tiếng rồi từ dưới đất bật dậy, thân hình to như quả núi trực tiếp hung hăng vung một nắm đấm khổng lồ về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lúc này thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, tay phải siết chặt lại thành một nắm đấm, sau đó hơi ngưng thần, tập trung hết sức mạnh của mình rồi đấm thẳng vào nắm tay đang lao tới của gã khổng lồ.
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Tam Thiên một tay bóp chặt lấy yết hầu của Lưu công tử, một tay chống lại quyền cước của gã khổng
Kiêu ngạo mà cuồng vọng, trong kiêu ngạo lại mang theo một chút bá đạo.
“Hắn đang làm gì vậy? Dùng một tay để
đấu lại sức mạnh của Phì Quân sao?" Có người sợ hãi kêu lên.
Bịch!