“Nhưng mà, thử nghĩ lại thì, nội lực của ngươi có thể so với Tiểu Tiên Nhi, ngoại lực lại có thể khiến cho người ta chịu nhiều đau khổ, ông đây đã sớm dự đoán được, ngươi
có tư cách để kiêu ngạo."
Nghĩ đến đây, Xuyên Sơn Giáp lúc này đột nhiên cảm thấy mình tốt hơn rất nhiều, trước kia hắn vẫn luôn để ý tới chuyện hắn theo đuổi Tiểu Tiên Nhi bảy năm nhưng vẫn không thành, thế mà tên tiểu tử này nháy mắt đã chiếm được trái tim của nàng, nhưng bây giờ hắn cũng đã không còn quá để ý nữa.
Nếu như nàng là Tiểu Tiên Nhi, loại câu hỏi lựa chọn này thực sự không hề khó chọn.
Không phải Xuyên Sơn Giáp hắn không đủ ưu tú, mà thực sự là tên tiểu tử Hàn Tam
Thiên này ưu tú tới mức khiến cho người ta tức giận.
“Ngay cả trẻ con cũng biết nên chọn thế nào." Xuyên Sơn Giáp cười khổ một tiếng.
Mà tám đạo thân ảnh của Hàn Tam Thiên lúc này đột nhiên chấn động một chút, sau đó hóa thành một đạo thân ảnh, trong mắt anh không còn vẻ thờ ơ như trước nữa mà ngược lại là sự phẫn nộ vô cùng.
Ngay cả những người đang có mặt ở đây cũng đồng loạt cảm nhận được một loại hơi thở mang mùi vị tử vong cực kỳ đáng sợ trong mắt anh.
Tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này, nổi giận rồi.
Lưu công tử và gã khổng lồ hai mặt nhìn nhau, lúc này nói không hoảng hốt là không thể nào, thậm chí chân của cả hai còn đang bắt đầu run nhẹ.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên mỉm cười, một nụ cười rất lạnh, đồng thời chậm rãi đi về phía hai người bọn họ.
Cơ thể Lưu công tử vô thức lui về phía sau, hắn đưa mắt ra hiệu gã khổng lồ đến chắn trước người mình, nhưng gã khổng lồ vẫn luôn kiêu ngạo không hiểu sao lúc này cũng vô thức từng bước từng bước lui về phía sau...
Một bước, hai bước, ba bước...
Thậm chí sau khi loạng choạng ngã xuống đất, gã khổng lồ vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên như cũ, không ngừng sợ hãi lùi lại phía sau, cố gắng hết sức để mình tránh xa Hàn Tam Thiên một chút, bởi vì hiển nhiên là, mỗi một bước đến gần, cả hai người đều cảm thấy mình đang gần với thần chết hơn một chút.
“Phì Hổ, chắn, chắn..." Lưu công tử hoảng hốt lo sợ, cho dù mấy chục năm nay hắn. luôn được nuông chiều, trước giờ luôn tùy ý làm nhục người khác, cũng chưa từng biết sợ hãi cái gì.
Nhưng bây giờ hắn sợ rồi, thậm chí còn sợ hãi một cách lạ thường, bởi vì những gì trước kia hắn thường tùy ý làm nhục người khác, hiện giờ đều đang tái diễn trên chính bản thân hắn.
Mặc dù đây là sự sỉ nhục và châm chọc vô cùng to lớn, nhưng hắn lúc này có lựa chọn nào khác sao?!
Nghe thấy lời nói của công tử nhà mình, Phì Hổ vô thức xê dịch về phía trước, nhưng chỉ một giây sau, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên càng lúc càng gần, cơ thể của gã liền không ngừng lùi về phía sau.
Chắn cái quỷ ấy!
“Không được tới đây, không được tới đây, người có biết ta là ai không? Ta là thiếu gia của Lưu gia" Lưu công tử vội vàng hô lên, không ngừng liều mạng lắc đầu với Hàn Tam Thiên.