“Lưu gia mặc dù là gia tộc nhỏ nhất trong tứ đại gia tộc, nhưng Lưu gia và Phương gia là bà con họ hàng, Phương thiếu gia của Phương gia chính là anh họ của Lưu công tử. Đồ tiểu tử thối, người quyền quý cao sang như thiếu gia là người mà người có thể động vào sao?" Một gã tay sai đứng bên cạnh Lưu công tử lạnh giọng cười nói.
Những lời tâng bốc này đừng nói là khiến cho Lưu công tử cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, ngay cả một tên tay sai như gã khi nói xong cũng có cảm giác vượt trội hơn người.
Viên công tử đứng trong đám đông cũng cười lạnh một tiếng, ha, để xem tiểu tử
người giải quyết việc này như thế nào.
Người mà hắn cố ý tìm tới chính là một núi dựa lớn vô cùng vững chắc, một là núi dựa này đủ vững vàng, hai là núi dựa này đủ lớn. Nếu như Hàn Tam Thiên đánh không thì thì đương nhiên là rất tốt, còn nếu như hắn may mắn thắng được thì sẽ đắc tội với cả hai nhà Lưu Phương, vậy thì hắn vẫn sẽ phải ăn quả đắng.
Một chiêu này chắc chắn sẽ khiến cho Hàn Tam Thiên rơi vào tình huống khó xử, Viên công tử lúc trên đường tới đây đã sớm nghĩ xong rồi.
“Hừ, đó là điều đương nhiên. Nếu như sau này Phương thiếu gia trở thành Thành chủ Thành sa mạc và không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì Lưu công tử nhà ta sẽ dưới một người, trên cả vạn người." Tên tay sai đắc ý nói.
Câu nói vừa thốt ra này rõ ràng là đã chọc tới điểm quan trọng, tất cả mọi người đều liên tục gật đầu, đối với loại chuyện này không có chút hoài nghi.
Bởi vì đây quả thực là một sự thật không thể nào chối cãi.
“Nếu như người thông minh thì hãy ngoan
ngoãn lại đây dập đầu nhận lỗi, làm một con chó thì cụp cái đuôi vào cho ông, nếu không ta sợ rằng người sẽ không có trái ngọt để ăn đâu.” Tên tay sai tiếp tục cười lạnh.
Hàn Tam Thiên khó hiểu nhíu mày: “Không ăn được trái ngọt sao?"
“Phí lời!"
“Nói thật thì bữa trưa ta còn chưa ăn, bây giờ cảm thấy khá đói bụng" Hàn Tam Thiên đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn về phía đám người Lưu công tử.
Tuy rằng chỉ là một nụ cười nhưng lại khiến cho Lưu công tử cảm thấy vô cùng kỳ lạ, toàn thân hắn lúc này không biết vì sao đột nhiên trở nên hơi run rẩy.
“Tiểu tử thôi, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à?" Tên tay sai hừ lạnh.
“Ta quy trời đất quỳ cha mẹ, các ngươi có tư cách để cho ta quỳ xuống sao? Ta chỉ
muốn trở về phòng, các ngươi có đồng ý không?" Hàn Tam Thiên cười nói.
“Đồng ý cái đầu người ấy, các anh em, lên cho ta" Tên tay sai hét lớn một câu.
Xuyên Sơn Giáp quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên, khi nhìn thấy ánh mắt của anh, hắn liên thấy vui vẻ...
Bởi vì lúc này, trong mắt Hàn Tam Thiên đã bắt đầu lộ ra vẻ tức giận.
Điều này cũng nói lên rằng tên nhóc này vẫn luôn nhân nhượng, nhưng đã nhẫn nhịn đến cùng cực rồi.
Dù sao thì đám người này đi đêm đã nhiều rồi, cuối cùng cũng có ngày phải gặp "ma"!
Ma bình thường thì cũng thôi đi, thế mà bọn chúng lại cố tình dây vào con ma mạnh. nhất, đã thế lại còn điên cuồng thăm dò!
Xuyên Sơn Giáp quả nhiên nói không sai,
Hàn Tam Thiên lúc này đã không còn ý định. nhẫn nhịn nữa rồi.
Anh đã nhường hết bước này đến bước khác, nhưng đám người trước mặt chẳng những không có chút thu liễm nào mà càng ngày càng trở nên quá đáng.
Cho dù là Phật thì cũng sẽ nổi giận, huống chi Hàn Tam Thiên từ trước tới nay không phải là Phật!
“Ầm!".