Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2920: Chậm, thực sự là quá chậm. 




Khi đám tay sai của Lưu công tử đang hung

hăng lao về phía Hàn Tam Thiên thì anh vẫn đứng yên bất động, xung quanh Hàn Tam Thiên không ngừng nổi gió, cuồng phong lấy vị trí dưới chân anh làm trung tâm liên tục cuồn cuộn bốc lên, khí tình hung mãnh tuôn ra, cát bụi mịt mù.

Mà điều càng đáng sợ hơn là, từng lớp sóng gió đang không ngừng cuộn trào phía trên đầu Hàn Tam Thiên.

“Grào!"



Hư ảnh của Thần thú tứ phương xuất hiện trên người Hàn Tam Thiên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía anh, lúc này,

trông anh chẳng khác gì một pho tượng chiến thần.

“Cái gì?!"

“Đẹp trai quá!"

Những người có mặt ở đây đều bị khí thế này làm cho sửng sốt, một số cô nương chưa gả đột nhiên bị phong thái của Hàn Tam Thiên thu hút, nhất thời không nhịn được có chút ý loạn tình mê.

Nhìn thấy phản ứng này của đám đông xung quanh, Lưu công tử vốn đã mất mặt

nhất thời lại càng thêm tức giận.

Ở nơi có mặt Lưu công tử hắn, sao có thể cho phép người khác đoạt đi nổi bật của hắn cơ chứ?

“Giết hắn cho ta." Lưu công tủ lạnh lùng quát lên một câu.

“Rõ!"

Đám tay sai hét lớn hùng hổ xông tới, một giây sau đã vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên.

“Phá!"

Hàn Tam Thiên lạnh lùng hô lên, thân hình không hề nhúc nhích, nhưng luồng chân khí đang tỏa ra từ bên trong cơ thể đã trực tiếp tuôn ra trong nháy mắt.

Đám thuộc hạ của Lưu công tử vẫn đang nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên như hổ rình mồi, nhưng mới chỉ chạy về phía trước chừng vài mét thì bỗng đột nhiên cảm thấy có một luồng gió mạnh xông thẳng vào mặt.

Còn chưa đợi bọn chúng phản ứng lại thì...

Cả đám tay sai trực tiếp đánh cho ngã trái ngã phải.

Mà gần như cùng lúc đó, bóng dáng của Hàn Tam Thiên ở đằng kia vẫn còn đang đứng yên ở chỗ cũ, nhưng tàn ảnh đã không biết từ lúc nào đã xông thẳng vào bên trong đám người.

Giống như một con sói chui vào bầy gà, chỉ một giây sau, mấy tên vừa nãy vẫn còn hung hăng lại đột nhiên hoảng sợ la hét thất thanh.

Giống hệt như rơi vào địa ngục trần gian.

“Cái này... cái này là tốc độ gì vậy?"

"Hắn... chẳng phải hắn vẫn đang đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không nhúc nhích một chút nào sao? Làm thế nào, làm thế nào đột nhiên lại nháy mắt xuất hiện trước mặt đám người đó vậy?"

“Cái... cái tốc độ này thực sự khiến cho ta cảm thấy tê cả da đầu."

Đâu chỉ là bọn họ, ngay cả Lưu công tử và tên khỉ ốm đang đau đớn nằm trên mặt đất

luôn tự hào với tốc độ của mình lúc này cũng giống như gặp quỷ.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là cả đời bọn chúng cũng tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng ra được, tốc độ của một người lại có thể nhanh đến như vậy.

Cho dù là tên khỉ ốm cũng đột nhiên hiểu ra được tại sao lúc đó Hàn Tam Thiên lại có thể bất ngờ hóa giải được đòn tấn công của

mình chỉ bằng một tay, thậm chí khi bực bội cũng vẫn có thể nháy mắt lật tay bóp lấy yết hầu của mình.

Hắn không phải có vận cứt chó, thậm chí

cũng không phải là bản năng của một cao thủ.

Chỉ là...

Chỉ giống như là một cái phất tay vô cùng đơn giản vậy, bởi vì tốc độ của gã trước mặt Hàn Tam Thiên chỉ giống như một đứa trẻ đang đi bình thường.

Chậm, thực sự là quá chậm.

“Cút cho ta."

Đột nhiên, giữa đám người bỗng vang lên

một tiếng quát, chỉ một giây sau, đám tay sai cả người tơi tả bị một tiếng nổ vang trời bắn ra xa hàng chục mét, không thể nào gượng dậy nổi.

Mà ở trung tâm tiếng nổ lại không có bất cứ bóng dáng nào, nếu có thì cũng chỉ là hai người Hàn Tam Thiên vẫn luôn không hề nhúc nhích cùng Xuyên Sơn Giáp đang đứng cách đó vài chục mét mà thôi.

Trong mắt của tất cả mọi người, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên kia dường như từ đầu đến cuối vẫn luôn cử động, nhưng cũng giống như là hoàn toàn chưa từng cử động một chút nào...