Khóe mắt Hàn Tam Thiên có chút co rụt lại,
hàm răng khẽ cắn, khi tên khỉ ốm sắp đánh tới thì trong mắt anh toát ra hỏa hoa.
"Con mẹ nó người có thấy phiền hay không?" Nổi giận gầm lên một tiếng, trở tay Về về phía trước bắt lấy tên khỉ ốm đang xông về phía trước như một cơn gió lốc, hơn. nữa còn vừa vặn kẹp trúng cổ hắn.
"Như một con ruồi vậy, cút." Lạnh giọng quát một tiếng, trong tay đột nhiên hất lên.
Thân ảnh của tên khỉ ốm nhất thời vô cùng
giống như một con khỉ trực tiếp bị quật bay ra ngoài, rồi mới nện vào trên một thân cây khác trong hậu viện.
Nhất thời, cây đại thụ bị bẻ gãy đổ ầm xuống đất.
Âm thanh này, tình cảnh này, hiện trường nhất thời lại một lần nữa lâm vào sự vắng lặng một cách chết chóc.
Bọn hắn thậm chí không ai dám tin vào hai mắt của mình, vừa rồi... vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nếu như nói, đây là tên khỉ ốm làm ra thì đám người vẫn có thể lý giải, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là ngược lại.
Bọn hắn mặc định Hàn Tam Thiên là người mà bọn hắn muốn sỉ nhục thế nào cũng được, cũng là tên rác rưởi tuyệt đối không dám nói một tiếng nào.
Mà lúc này Lưu công tử...
Đ
Đôi mắt hắn mở to, miệng cũng nhếch lên, hiển nhiên là không thể nào tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình, đồng thời còn vô cùng khiếp sợ.
Một khỉ một núi, một béo một gầy, một mạnh một nhanh, gần như là cánh tay đắc lực giúp Lưu công tử có thể tự do hoành hành trên sa mạc. Nhiều năm qua, hai tên ác ma này giống như những con chó dữ trong nhà, nhưng hôm nay không những phải chịu nhục nhã mà còn bị đánh cho tới tả.
Hàn Tam Thiên mang theo Xuyên Sơn Giáp đi về phía phòng chứa củi, ánh mắt thuận
tiện hung hăng nhìn chằm chằm vào Viên công tử đang đứng lẫn giữa đám đông.
Thấy Hàn Tam Thiên nhìn về phía mình, hắn lập tức sợ tới nỗi vội vàng rụt đầu lại, sợ Hàn Tam Thiên trong nháy mắt sẽ xông tới tính sổ với mình.
Nhưng Hàn Tam Thiên chỉ liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi xoay người rời đi, khiến cho Viên công tử không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Hàn Tam Thiên muốn tìm Viên công tử tính sổ thì ngay lúc phát hiện ra hắn ta ở trên cầu thang đã xử hắn luôn rồi, chỉ là như
Hàn Tam Thiên đã từng nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Khi Hàn Tam Thiên đi qua, tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, không ai dám hó hé một tiếng nào.
“Người đứng lại cho ta!"
Đột nhiên đúng lúc này, Lưu công tử vẫn luôn im lặng bỗng hét lên một câu.
“Làm người của ta bị thương rồi nói đi là đi, ta đã cho người đi chưa?" Lưu công tử hừ
lạnh một tiếng, âm u nhìn vào bóng lưng của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên dừng bước chân, cũng không thèm quay đầu lại, nói: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
“Dập đầu, nhận lỗi." Lưu công tủ lạnh lùng nói.
Mặc dù hai tên đàn em ác ma đã bị thương nhưng thái độ kiêu ngạo của Lưu công tử vẫn không hề thay đổi chút nào, mà hắn ta cũng không muốn thay đổi.
“Bạn của ta cũng đã bị người của người đánh trọng thương, hai bên hòa nhau không phải sao?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
“Hòa nhau? Này tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?” Lưu công tử cười lạnh lùng chế nhạo.
“Không biết." Hàn Tam Thiên đáp.
“Lưu công tử chính là trưởng tử của một trong tứ đại gia tộc lớn trên sa mạc, ngay cả công tử Phương gia và tiểu thư Tô gia gặp thiếu gia của bọn ta cũng phải nhân nhượng ba phần”.