Hàn Tam Thiên lại có chút dừng lại, nhưng một giây sau, vẫn lần nữa không nhìn đến bọn hắn, một tay kéo tê tê lên.
"Con mẹ nó, ta còn tưởng rằng người sẽ trở mắt nhìn ta bị đánh chết cũng không xuất thủ." Tê tê nhìn qua Hàn Tam Thiên, nhịn không được lộ ra mỉm cười.
Hàn Tam Thiên không nói gì, chỉ là nhìn hắn. cười cười, để bày tỏ an ủi.
Trước kia đừng bảo tê tê là Thổ Linh Châu, cực kỳ quan trọng với Ngũ Hành Thần Thạch, trong khoảng thời gian ở cùng nhau thì ở trong lòng Hàn Tam Thiên, hắn từ lâu
đã không còn là một khối đá hoặc là một thạch linh đơn giản như vậy, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, tê tê là bằng hữu của anh.
Nếu là bằng hữu, Hàn Tam Thiên làm sao có thể thấy chết không cứu?
Huống hồ, tê tê vẫn chưa làm sai bất cứ chuyện gì.
“Con mẹ nó, ngươi còn giả vờ như không nghe thấy?" Nhìn Hàn Tam Thiên căn bản không để ý tới hắn, tên khỉ ốm nhất thời thẹn quá hoá giận, một giây sau, trong tay khẽ động, nhất thời trên mu bàn tay sinh ra
năm đạo trào sắt thép, trong mắt lóe lên tinh quang, trực tiếp bay về phía Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, tốc độ thật nhanh." Có người nhìn thấy tình hình nên hộ to.
Tốc độ của tên khỉ ốm kia xác thực đủ nhanh, cả người thậm chí đã hóa thành một vòi rồng, căn bản khó mà phân biệt rõ thân ảnh chân thực của tên ngốc này đến tột cùng ở nơi nào.
"Xong rồi." Có người kinh hô, đồng thời cũng có người lúc này im lặng phiền muộn mà nói.
Dù sao, Hàn Tam Thiên thân là người trong cuộc, vậy mà đối diện với sự tấn công nhanh như vậy của tên khỉ ốm lại bất động, có vẻ như không phát hiện ra.
Người bị người khác sỉ nhục thì tu vi thật sự không đáng để nói, nhưng cho dù là đánh hay không đánh thì tối thiểu trong vô thức cũng phải có ý né tránh.
Nhưng tên ngốc này, ngay cả chuyện né tránh cơ bản nhất cũng không biết, nếu không phải ngu xuẩn thì con mẹ nó là gì chứ?
Tê tê nghe những lời đàm tiếu này, cả người
cười lạnh, đều là một đám ếch ngồi đáy giếng, chẳng lẽ các ngươi không biết, trên đời này có thể không tránh không né, ngoại trừ tên ngốc ra thì còn có một đồ vật gọi là máy nghiền ép hay sao?
Loại công kích này xác thực có tốc độ cực nhanh, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói thì chẳng là cái quái gì cả.
Về thực lực của Hàn Tam Thiên, tê tê tràn ngập tự tin.
Quả nhiên, khi tên khỉ ốm như một cơn gió táp đánh tới, nhất thời Hàn Tam Thiên chỉ lôi kéo tê tê trở lại trong phòng, lại vừa vặn
hoàn mỹ bỏ lỡ một kích nổi giận của tên khỉ ốm.
Nếu có cao thủ ở đây, hoặc là nói, cao thủ có thể dùng tâm bình tĩnh đối đãi, như vậy khi Hàn Tam Thiên vừa tránh một chiêu này, hẳn sẽ vô cùng lý trí kêu dùng tay.
Bởi vì đối phương có thể tùy ý tránh thoát như thế thì hiển nhiên cấp bậc song phương căn bản cũng không cùng một cấp bậc.
Nhưng cứ mãi nhìn người theo một định kiến, cứ thế sẽ đánh mất lý trí cơ sở, thậm chí chỉ dùng một góc độ cực đoan mà nhìn
người khác.
Ngông cuồng và xem nhẹ tiểu tiết, giống như đang đùa với lửa.
Đối với Lưu công tử đứng bên ngoài nhìn mà nói, Hàn Tam Thiên tránh thoát được hoàn toàn chính là mèo mù đụng phải chuột nhắt, thuần túy là gặp vận may mà thôi.
Sau khi đã ổn định thân hình, một giây sau, tên khỉ ốm đã một lần nữa đánh tới.