Chàng Rể Phi Thường

Chương 77: Nhân vật máu mặt là ai




Sở Phàm không hề để ý đến cảnh đó, trong câu lạc bộ Nữ Hoàng kẻ tốt người xấu hỗn độn, người đông như kiến, đâu đâu cũng thấy người, ai mà để ý được đến mấy kẻ đang lén lút nhòm ngó mình chứ?

“Đây chẳng phải là Sở Phàm à? Không ngờ nhỉ, mày mà cũng đến câu lạc bộ Nữ Hoàng chơi cơ đấy?” Một đám thanh niên đi đến chỗ Sở Phàm.

Người đang đợi thì chưa thấy đâu, lại thấy một đám khách không mời mà đến.

Những người này Sở Phàm đều biết, bọn họ cùng lớp với anh, một đám sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, mà suốt ngày ăn chơi sa đọa, khi ở trong lớp thường xuyên nghe thấy đám người này cao ngạo kể về những thành tích săn rau của mình.

Thật ra mà nói Sở Phàm cũng cảm hơi thấy phản cảm về bọn họ, không hề có gia sản khủng khϊếp gì, cũng chẳng có gia thế hùng hậu nào cả, nhưng kiêu ngạo thì thôi rồi, lấy thành tích săn rau ra để khoe khoang thực lực của mình, nhưng có người lại tiết lộ ra sự thật rằng, sau mỗi buổi tụ tập tại câu lạc bộ Nữ Hoàng, mấy người bọn họ đều góp tiền vào để thanh toán, cái kiểu thà chết cũng phải giữ thể diện như thế này đúng là không còn gì để nói.
Sở Phàm vốn không thích giao du với bọn họ, nhưng lại không ngờ có một ngày đám người này lại chủ động tìm đến gây sự với anh.

“Vợ sắp cưới của mày đâu?”

“À suýt nữa thì tao quên mất, mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, làm gì còn vợ sắp cưới nào ở đây nhỉ? Ha ha ha” Hoàng Đào vỗ tay đôm đốp vào đùi rồi cười.

Chuyện của Sở Phàm bị đồn khắp cả khoa sinh vật, Trần Mộng Vũ suốt ngày đi kể khổ khắp nơi, có muốn không bị đồn cũng khó, giờ Sở Phàm bị đá ra khỏi nhà họ Trần, lại càng trở thành trò cười trong mắt mọi người hơn, trở thành chủ đề bàn tán chính của các sinh viên cùng khóa sau những giờ ăn cơm.

“Hoàng Đào, các cậu cũng đừng có mà quá đáng quá, đều là bạn cùng lớp với nhau, cậu muốn ức hϊếp người khác thì câu lạc bộ này không thiếu, cậu đổi đối tượng khác đi được không?” Một cô gái đi đến, cô ấy cũng học cùng lớp với Sở Phàm, tên là Chu Doanh Doanh, trước đây hai người còn từng ngồi chung một bàn, nhà chu Doanh Doanh khá là giàu, Hoàng Đào theo đuổi cưa cẩm mãi vẫn không thành công, nhưng lại hay hẹn Chu Doanh Doanh và bạn cùng phòng với cô ấy ra ngoài chơi, tìm cơ hội tiếp cận.
Thấy Chu Doanh Doanh bênh Sở Phàm, Hoàng Đào lại càng tức hơn.

Cái gì chứ? Thằng cha ở rể này làm mất mặt hết cả cánh đàn ông, giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn loại rác rưởi như thế?

Nguyên nhân chủ yếu mà Hoàng Đào bắt chẹt Sở Phàm là vì Sở Phàm dễ ức hϊếp, còn trong câu lạc bộ này kẻ tốt người xấu, thể loại người nào cũng có, những kẻ lợi hại, máu mặt hơn Hoàng Đào hắn thì có đến vố số, nếu không may đụng phải nhân vật nào không nên đụng, thì chẳng phải cuộc đời hắn sẽ tận số rồi à, nên hắn không ngu.

“Chu Doanh Doanh, không phải là cậu thích thằng cha này rồi chứ? Không ngờ cậu lại thích loại đàn ông vô dụng thế này đấy? Sao nào, bênh hắn à?” Triệu Đại Hải dáng người cao, mập, đứng cạnh Hoàng Đào nói với giọng chế nhạo.

“Hải mập, cậu im đi! Cậu không nói thì không ai nghĩ cậu câm, mọi người đều cùng lớp đại học với nhau, đừng có mà quá đáng, nếu bị đồn ra ngoài thì danh tiếng của cậu cũng không tốt đâu.” Chu Doanh Doanh trừng mắt nhìn hắn.
“Sở Phàm, cậu ở đây làm gì thế? Đi về đi, buổi tối ở đây rất loạn, không có người chống lưng phía sau thì dễ gặp rắc rối lắm.”

Chu Doanh Doanh gặp Sở Phàm ở câu lạc bộ Nữ Hoàng khiến cô ấy cảm thấy khá là tò mò, hoàn cảnh của Sở Phàm nghèo khó, cuộc sống hàng ngày cũng vất vả, làm gì có tiền mà đến câu lạc bộ Nữ Hoàng này? Không phải là loại người sống chết vì sỹ diện như bọn Hoàng Đào đấy chứ? Theo như cô ấy biết thì Sở Phàm không phải là người như vậy.

Chu Doanh Doanh có thiện cảm với Sở Phàm hoàn toàn là vì chứng kiến được Sở Phàm đối xử với Trần Mộng Vũ trước sau như một trong ba năm trời, ba năm qua cậu ấy tủi thân khổ sở đến vậy mà vẫn đối xử tốt với cô ta như thế, đúng là chẳng có người thứ hai trên đời này luôn, kiểu đàn ông như vậy rất thu hút các cô gái ngoan hiền, cũng chỉ có Trần Mộng Vũ không biết trân trọng, không hề chấp nhận cậu ấy.
Nghe nói gần đây Trần Mộng Vũ đã đuổi Sở Phàm ra khỏi nhà, Chu Doanh Doanh cũng cảm thấy bất công thay cho Sở Phàm.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Chu Doanh Doanh hình như đã hiểu được vì sao Sở Phàm lại đến câu lạc bộ này rồi, chắc trong lòng cậu ấy đang rất đau buồn, nên là muốn mượn rượu giải sầu chăng? Dù sao cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, một người bình thường đúng là khó mà chấp nhận nổi, cuộc sống của cậu ấy sau này chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn nữa.

“Tớ ở đây đợi bạn, cậu không cần phải lo cho tớ đâu.”

Cậu cứ ra chơi cùng mọi người đi.” Sở Phàm cười nói.

“Đừng mà, đều là bạn cùng lớp cả, vậy chúng mình cùng chơi với nhau đi, nếu không lúc nữa Doanh Doanh sẽ lại trách tao bắt nạt mày.” Hoàng Đào và mấy tên bạn hắn đừng bên cạnh nói mỉa.
“Sở Phàm, mày thấy sao? Hay là mày chỉ mang đủ tiền cho mình mày ăn uống, còn thêm vài người khác thì không moi đâu ra tiền để mời thế?” Triệu Đại Hải cười hi hi rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Sở Phàm.

“Các cậu đừng quá đáng nữa đi! Hôm nay tớ mời, Sở Phàm, cậu cứ ăn uống thoải mái, đừng lo nhé.” Chu Doanh Doanh nhíu mày, hai tay chống hông, dáng vẻ trông như đàn chị vậy.

Sở Phàm ngồi bên cạnh cười mếu, trong lòng cũng hơi cảm động, người thực lòng quan tâm anh nào có mấy người đâu?

Kể cả là bác Đinh hay Thái Phúc, Minh Khê, có ai không phải vì thân phận của anh mới cung kính đối xử với anh như vậy? Sở Phàm đều hiểu hết, cho nên anh rất trân trọng nhưng thứ tình cảm thuần khiết này.

“Nếu Doanh Doanh đã nói như vậy thì chẳng còn cách nào nữa.”

Hoàng Đào hắng nhẹ giọng, ném một ly rượu đến trước mặt Sở Phàm: “Hôm nay mày ăn may đấy, được ăn trực một bữa, còn không mau mà cảm ơn đi?”
“Là Doanh Doanh mời, chứ đâu phải mày mời, mày to mồm cái gì ở đây?” Sở Phàm không nhịn được mà đáp thẳng một câu.

Hoàng Đào há hốc mồm, dường như không dám tin những câu nói này lại đến từ miệng của một thằng ăn bám vô dụng như Sở Phàm.

Đột nhiên hắn cười lên.

“Vãi, cứng phết nhỉ? Sở Phàm? Học đại học bốn năm mà đây là lần đầu tiên mày cứng thế này đúng không? Mày có biết là mày đang nói chuyện với ai không đấy?”

“Nói chuyện với ai? Lẽ nào mày là ông lớn? Thực lực rất khủng à? Hoàng Đào mày thử nói dòng họ của mày là gì đi? Để tao xem xem mày có gia thế lớn đến mức nào để Sở Phàm tao phải cúi đầu?” Sở Phàm cười khẩy, nói với giọng không hề nhượng bộ.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Sở Phàm đây á? Bá đạo như vậy sao? Nhưng đây là Hoàng Đào cơ mà? Dù sao cũng là một hạng lưu manh có chút tiếng tăm ở con phố ăn chơi này.
Quả nhiên, câu nói này của Sở Phàm đã khiến Hoàng Đào vô cùng tức giận, hắn đập vỡ luôn một chai bia, đứng trước mặt Sở Phàm rồi giơ chai rượu vỡ ra chỉ thẳng vào mặt Sở Phàm: “Đ** con mẹ mày thằng chó, mày có tin bố mày đập cho mày bay ra ngoài kia không? Mày lại dám ra oai trước mặt bố mày à?”

Chu Doanh Doanh kéo mấy cô bạn cùng ký túc mình qua bàn đó dàn hòa, chuyện này cũng đã thu hút không ít những người xung quanh, mọi người đều huýt sáo rầm rộ nhìn qua xem vui, giám đốc đại sảnh câu lạc bộ cũng vội vã đi tới.

“Hi hi, các vị ai uống rượu thì cứ uống, ai tán gái thì cứ tán, đừng động chân động tay, nể mặt tôi chút được không, đừng gây chuyện ở câu lạc bộ này.”

“Nào, tôi mời các vị một ly.” Giám đốc câu lạc bộ đích thân rót rượu, giơ sang bên cạnh Hoàng Đào.
Hoàng Đào cũng xuôi luôn, hắn cũng chỉ là một dạng lưu manh loi choi, làm gì dám chống đối với giám đốc câu lạc bộ này? Đây là nhân vật máu mặt chính thống trong giới thế lực ngầm chứ chẳng đùa!

“Tất nhiên phải nể mặt anh Vương rồi, nếu không phải đây là chỗ của anh Vương, thì em đã cắt lưỡi luôn thằng cha kia ngay tại trận rồi!” Hoàng Đào đằng hắng giọng, lườm Sở Phàm với vẻ coi thường.

Nhưng ánh mắt của Sở Phàm lại hướng ra phía cửa câu lạc bộ, nhân vật máu mặt mà Thái Phúc giới thiệu sao vẫn chưa tới?