“Mao Cương? Muốn đích thân gặp tôi?” Thái Phúc ngạc nhiên, sắc mặt biểu cảm có hơi khác lạ.
Ông ấy và Sở Phàm nhìn nhau, hai người đều lộ ra một nụ cười khó hiểu.
“Giờ hắn đến đây, là muốn cắn lại tôi, cứu vãn mối hợp tác với tập đoàn Mình Châu à? Không thể phụ nhận, hắn quá ngây thơ.” Sở Phàm lắc đầu cười nói.
“Chính vì không biết thân phận thật sự của cậu chủ nên hắn mới lưỡng lự, cuối cùng đi sai một bước, rồi đưa ra quyết định nực cười này.”
“Tiếc là trên thế giới này sẽ chẳng có ai có nghĩa vụ tha thứ bao dung cho tất cả những lỗi lầm của người khác, huống hồ là một kẻ tầm thường không có chút quan hệ gì như hắn?” Thái Phúc cười nói: “Cậu chủ, muốn xử hắn thế nào?”
Thái Phúc vẫn muốn làm theo ý của Sở Phàm.
“Tùy chú thôi, nay tôi đến chỉ có mỗi mục đích vừa rồi, thôi tôi đi đây, khi nào rảnh tôi sẽ lại ghé qua.”
Sở Phàm ra khỏi phòng làm việc, anh không hề quan tâm đến việc Thái Phúc có đi gặp Mao Cương hay không, chỉ là một nhân vật cỏn con, chưa đến mức khiến Thái Phúc phải đau đầu nghĩ cách đối phó.
Thú vị là, khi Sở Phàm đi ra từ cửa trước thì thấy Mao Cương đang ngồi ở đại sảnh chờ, đối phương cũng nhìn thấy anh.
Thấy Sở Phàm bình thản rời khỏi tập đoàn Minh Châu, Mao Cương và trợ lý hắn đứng cạnh đều cảm thấy khó chịu.
“Cậu ta lại đến trước một bước? Mẹ kiếp, không biết đã nói gì với ông chủ của tập đoàn Minh châu, hy vọng mình vẫn còn cơ hội cứu vãn lại tình hình!” Nắm đấm của Mao Cương đấm mạnh lên mặt bàn trà.
“Anh Mao đừng lo, anh có mối quan hệ thân thiết với mấy người trong tập đoàn Minh Châu mà, nếu có chuyện gì bọn họ chắc chắn sẽ báo trước cho anh biết, hơn nữa, ai mà chống lại nổi sự cám dỗ của lợi ích chứ?
Trong cả khu Tịnh Yên này, để tìm ra đối tác lớn hơn cả anh Mao thì hơi khó đấy, bày sẵn trước mặt thế này, bọn họ lại từ chối chắc?” Trợ lý an ủi nói.
Lúc này thư ký của Thái Phúc từ tầng cao nhất đi xuống, bước về phía bọn Mao Cương.
Mao Cương và trợ lý của hắn cũng sốt sắng đứng lên.
“Thư ký Trương, có thể đưa tôi đi gặp sếp Thái được chưa vậy?”
“Kế hoạch của dự án trên tay tôi đây bảo đảm sẽ khiến anh ấy vô cùng hài lòng, mọi người cứ yên tâm đi.” Mao Cương nói với giọng hồi hộp.
Bảo hắn cứ thế mà từ bỏ hợp tác với tập đoàn Minh Châu thì hắn không làm được, hắn không cho rằng tên Sở Phàm kia lại có sức ảnh hưởng đến tập đoàn Minh Châu lớn đến mức có thể quyết định được quyết sách của chủ tịch, nếu đỉnh như vậy thật thì cũng không đến mức phải đến nhà họ Trần ở rể.
“Xin lỗi anh Mao Cương, mời anh về cho ạ, sếp Thái hủy bỏ hết tất cả mọi sự hợp tác giữa tập đoàn và anh, sếp cũng không muốn gặp anh nữa.” Thư ký Trương mỉm cười.
“Cái gì? Hủy bỏ hết tất cả mọi sự hợp tác? Vì sao lại như vậy?” Tuy Mao Cương cũng đoán được nguyên nhân, nhưng hắn vẫn không tin, thế lực của thằng cha kia lại lớn đến mức đó? Lẽ nào hắn đã lén lút nói gì đó với sếp Thái chăng?
“Sếp Thái không có nghĩa vụ phải giải thích với anh, mời anh về cho ạ.” Giọng nói của thư ký Trương bắt đầu nghiêm túc hơn.
Không còn cách nào khác, Mao Cương đành cùng trợ lý của hắn ủ rũ rời khỏi cao ốc của tập đoàn Minh Châu.
Tối hôm đó, Mộng Dao và Sở Phàm đang ngồi với nhau trong quán cà phê đối diện với trường học.
“Muốn hai trăm nghìn? Cả nhà cái bà Lý Thúy đấy cũng trơ tráo thật? Chỉ quãng thời gian ba năm mà anh ở nhà em, bọn họ đã vay nhà em hơn năm mươi nghìn rồi nhỉ, chưa trả một đồng nào đúng không? Giờ lại mặt dày mượn tiếp hai trăm nghìn? Coi nhà em là máy rút tiền à?” Sở Phàm bực bội trong lòng.
“Là bọn họ nghe được tin em làm người phụ trách dự án, cứ tưởng em kiếm được nhiều tiền lắm, nên mới mở miệng mạnh bạo như vậy.” Trần Mộng Dao thở dài liên hồi với vẻ bất lực.
“Kể cả em có kiếm được mười triệu, thì cũng có liên quan gì đến bọn họ? Suy cho cùng cũng là thích ăn không ngồi rồi, nếu cứ dung túng bọn họ như vậy không khác gì em nuôi một con sâu mọt trong nhà, em kiếm được càng nhiều, bọn họ càng được voi đòi tiên, cuối cùng không biết sẽ gây nên những rắc rối gì nữa.”
Từ việc xảy ra ngày hôm nay là đã có thể nhìn ra được vấn đề, nhà bọn họ đúng là vô liêm sỉ đến tột độ, nể mặt bọn họ lại chính là làm mình khó xử.
“Nhưng mẹ em bảo em phải lấy ra hai trăm nghìn, giờ em chỉ có mười nghìn, cho nên em muốn......” Trần Mộng Dao nóng ran hết mặt.
“Cho nên muốn tìm anh mượn tiền đúng không?” Sở Phàm cười.
Anh thấy Mộng Dao gật đầu, lí nhí nói: “Chờ khi nào em lấy được tiền thì em sẽ trả anh sớm thôi.”
“Anh cần gì em trả chứ? Chủ yếu là cảm thấy không đáng, nhà em muốn lấy lòng bọn họ, nhưng lại muốn em phải bỏ tiền ra, quan trọng nhất là đối phương lại là người không đáng để nhận được sự giúp đỡ này, một đám người vô ơn, haiz.” Sở Phàm lắc đầu cười mếu: “Lát nữa anh sẽ đưa tiền cho em, em về đưa cho mẹ em.”
“Vâng......” Trần Mộng Dao gật đầu nói nhỏ.
Buổi tối, Sở Phàm đến ngân hàng rút tiền, rồi đến trường tìm Mộng Dao, cho tiền vào túi đen gói lại rồi đưa cho cô.
“Thái Phúc, giúp tôi liên lạc với nhân vật nào máu mặt ở khu Tịnh Yên hoặc thành phố Vân Hải cũng được, ít nhất cũng phải ở đẳng cấp có thể đối phó dễ dàng được với Mao Cương ấy, tôi có một số chuyện cần người ở thế lực ngầm giúp đỡ.” Sở Phàm nói trong điện thoại.
“Mao Cương chỉ là một tên đầu sỏ nhỏ thôi, chưa được coi là nhân vật máu mặt gì cả, ban đầu vì không muốn cậu chủ ngang tàng quá nên tôi mới giới thiệu hắn cho cậu chủ, còn người lợi hại hơn thì tôi quen cũng không ít.” Thái Phúc nói.
Tập đoàn Minh Châu phát triển ở thành phố Vân Hải bao nhiêu năm nay, chưa nói đến những mối quan hệ quá to tát, nhưng ít nhất cũng có quan hệ với không ít các ông lớn trong thế lực ngầm, về mặt này thì không hề thiếu.
“Khiêm tốn một chút là tốt, quan trọng nhất là nhân phẩm, tôi không muốn mấy thể loại người giỏi nhưng luôn ra vẻ ta đây.” Sở Phàm nói.
Sở Phàm muốn đào tạo một lực lượng nòng cốt của mình, những người không có chính kiến, ý đồ thay đổi xoành xoạch như Mao Cương thì anh không cần, anh có mục đích riêng của mình, anh đang thiếu người tài giỏi, trong thời gian này anh buộc phải lợi dụng nguồn tài nguyên của mình để tạo ra thế lực riêng cho bản thân, để chống chọi với các thế hệ sau khác của nhà họ Sở, nếu không sau này anh sẽ bị đàn áp, bị cướp đi đến cái quần đùi cũng chẳng còn.
Nhà họ Sở đào tạo các con cháu thế hệ sau giống như nuôi sâu độc vậy, chỉ có con sâu độc nào sống sót được đến cuối cùng thì mới được công nhận, mới có tư cách thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Sở.
“Cậu chủ nếu đã nói như vậy, thì tôi đã nghĩ ra một người thích hợp đó, chỉ là người đó từ lâu đã tách khỏi thế lực ngầm, cũng không biết bây giờ ra sao, cậu chủ chờ tôi một chút......” Thái Phúc nghĩ một lúc rồi nói.
“Được.”
Khoảng mười phút sau, Sở Phàm lại một lần nữa nhận được cuộc điện thoại của Thái Phúc gọi tới.
“Cậu chủ, người đó đồng ý gặp cậu, gặp tại câu lạc bộ Nữ Hoàng ở cạnh trường cậu, người đó nói mười phút sau sẽ tới, còn bảo cậu cắm một cành hoa hồng lên bàn, người ta nhìn thấy sẽ đi tới chỗ cậu.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chú.”
Sở Phàm cúp máy, mua một cành hoa hồng bên đường, rồi đến thẳng câu lạc bộ Nữ Hoàng, giờ cũng chính là lúc mà câu lạc bộ Nữ Hoàng nhộn nhịp nhất, gần mười giờ, kể cả là sinh viên đại học, hay là những kẻ ăn chơi, dân công sở tan làm, đều trong trạng thái vô cùng cuồng nhiệt, trước cửa có một đôi đang hôn nhau say đắm, Sở Phàm chui vào bên trong, tìm một chiếc bàn trống, cắm cành hoa hồng lên, rồi yên lặng chờ đợi.
Anh không ngờ rằng, có một ánh mắt bỡn cợt từ phía góc câu lạc bộ đang nhìn chằm chằm về phía anh từ lúc anh vào đến giờ: “Tên tẩm ngẩm kia có tý tiền cái là bắt đầu chơi bời buông thả thế à? Muộn thế này còn đến câu lạc bộ tìm thú vui, còn mua hoa hồng, ha ha ha, Trần Mộng Dao mà biết chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.”
Nói xong hắn giơ điện thoại lên chụp.