“Người anh em này, uống một ly nhé?”
Giám đốc câu lạc bộ nâng ly rượu lên giơ trước mặt Sở Phàm, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng như kiểu muốn nói nể mặt anh ta chút.
Sở Phàm nhìn một lúc rồi đỡ lấy ly rượu lên uống một ngụm.
Lúc này giám đốc câu lạc bộ cười rồi đi khỏi bàn đó.
Là một người phụ trách câu lạc bộ đêm, anh ta không hề muốn nhìn thấy cảnh đánh đấm nhau ở câu lạc bộ của mình, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến làm ăn kinh doanh của câu lạc bộ, nếu sếp của anh ta biết thì sẽ trách mắng ngay, nói anh ta không biết cách quản lý, nếu không phải vì nguyên nhân đó thì anh ta việc gì phải nể mặt bọn Hoàng Đào Sở Phàm như vậy?
Sau khi xảy ra mâu thuẫn vừa rồi, Hoàng Đào cũng không muốn tiếp tục so đo với Sở Phàm, chỉ nói một câu dọa nạt kiểu như sau này gặp sẽ tính sổ sau.
Sở Phàm coi lời nói của hắn như gió thoảng qua tai, nếu không phải là có Chu Doanh Doanh ở đây, Sở Phàm thậm chí còn muốn đứng lên đi luôn.
“Hôm nay bọn tớ tổ chức sinh nhật cho Lạc Lạc đó, nếu không thì bọn tớ cũng đã không tới đây rồi, buổi tối ở câu lạc bộ Nữ Hoàng loạn thật đấy, cậu cũng biết mà, con gái bọn tớ mà ở bên ngoài vốn chẳng có cảm giác an toàn gì.” Chu Doanh Doanh đến bên cạnh Sở Phàm nói.
Phùng Lạc Lạc là bạn cùng phòng với cô ấy, cũng là bạn cùng lớp với Sở Phàm, cô ấy rất xinh, nhưng Sở Phảm rất ít khi nói chuyện cùng, lúc này Phùng Lạc Lạc cũng quay sang với nụ cười hiền dịu, Sở Phàm cũng gật đầu cười đáp nhẹ.
“Tớ nói nè Doanh Doanh, có phải cậu đối xử với cậu ta quá tốt rồi không? Tên đó tiền không có, ngoại hình cũng bình thường, cậu thích cậu ta ở điểm gì? Hoàng Đào theo đuổi cậu lâu như thế mà cậu không đồng ý, Hoàng Đào chẳng phải ăn đứt cậu ta à?” Trương Nhài cảm thấy hơi bất bình.
Trương Nhài có mối quan hệ khá thân thiết với Hoàng Đào, nói tốt về hắn cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này ba người có cả Hải mập bạn cùng phòng của Hoàng Đào, ba nam hai nữ đứng bên cạnh Hoàng Đào, cũng chỉ có Chu Doanh Doanh và Phùng Lạc Lạc là có ý đứng về phía Sở Phàm, nguyên nhân Phùng Lạc Lạc bênh Sở Phàm chẳng qua vì có thiện cảm với Sở Phàm, và rất ghét loại lưu manh như Hoàng Đào.
Vốn dĩ buổi sinh nhật hôm nay chỉ có ba người cùng phòng ký túc của cô ấy là Chu Doanh Doanh và Trương Nhài, cuối cùng Hoàng Đào lấy cớ theo đuổi Chu Doanh doanh nên nhất định phải chen vào, đều là bạn học với nhau nên không nỡ từ chối.
“Hôm nay là sinh nhật của Lạc Lạc, đừng có thảo luận chủ đề này được không?” Chu Doanh Doanh cảm thấy không vui.
“Được được được, chỉ cần Doanh Doanh vui là được rồi, tớ cũng chỉ nói vậy thôi.” Trương Nhài vội vàng nói.
Chu Doanh Doanh là con nhà có tiền, mỗi lần ra ngoài đa phần đều là cô ấy trả triền, Trương Nhài cũng không dám đối đầu với cô ấy.
Một lúc lâu sau, người mà Sở Phàm chờ vẫn chưa thấy tới, Sở Phàm cầm điện thoại lên định gọi cho Thái Phúc hỏi thăm tình hình, nhưng nghĩ thế nào lại đặt điện thoại xuống.
Chờ thêm chút nữa vậy.
Uống say xong Hải mập ôm Trương Nhài vào nhà vệ sinh, Sở Phàm không biết hai người này đã thành đôi từ khi nào, nhưng thế này xem ra mối quan hệ chắc chắn đã trên mức bình thường.
“Cục cưng, anh không chịu được nữa đâu, đi thôi ha ha!”
Vừa vào tới nhà vệ sinh, Hải mập không kìm được mà vén áo lên luôn, hai tay sờ soạng rồi cởi hết đồ của Trương Nhài ra, hai người ôm hôn nhau cuồng nhiệt, buông thả luôn tại nơi công cộng như thế này, khiến nhiều người đi qua cũng cảm thấy kinh ngạc, cái âm thanh ‘sống động’ ấy vang ra khá là xa.
Chỉ là đúng lúc hai người đang ‘hành sự’, đột nhiên có người đạp tung cánh cửa nhà vệ sinh ra.
“Bọn khốn kia cút ra đây, muốn làm gì thì ra ngoài mà làm, mẹ kiếp, đừng có mà chiếm nhà vệ sinh rồi làm cái trò đấy.” Một người đàn ông trung niên mập đạp tung cánh cửa, lôi hai người trần chuồng đi ra.
Ông ta nhịn lâu như thế để chờ tớt lượt dùng nhà vệ sinh, cuối cùng lại bị người khác chiếm dụng chỗ này để làm cái trò đấy, không nhịn được nữa, mà cũng không muốn nhịn.
Chỉ là Triệu Đại Hải lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này đúng lúc hắn đang cao trào, cơn giận tức tối bắt đầu từ bụng tỏa ra khắp người hắn rồi bốc thẳng lên đầu, không còn lý trí gì nữa hắn lôi tên béo kia ra rồi tát, vừa đấm vừa đá, hai tên béo đánh đấm lẫn nhau, dần dần đánh lăn ra ngoài cửa nhà vệ sinh.
Trương Nhài vội vàng mặc quần áo vào, bọn họ đánh nhau khoảng hơn một phút, Triệu Đại Hải giành lợi thế, hắn lao về phía đối phương nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi chửi: “Ông đi hỏi xem Triệu Đại Hải tôi là người như thế nào, ở đây ai dám không nể mặt tôi? Mẹ kiếp, lần sau còn gặp ông tôi sẽ lột da ông cho xem.”
Nói xong hắn đưa Trương Nhài đi nhanh khỏi đó, quay lại bàn của Hoàng Đào.
Nhắc đến chuyện này, Hải mập còn nói với giọng có chút khoe mẽ.
“Nghe giọng hắn không phải người ở đây, một tên béo quay, nếu lát nữa ra ngoài còn gặp hắn thì đừng có để hắn đi, bố mày vẫn còn chưa nguôi giận đâu.” Triệu Đại Hải vừa uống rượu vừa nói.
Mọi người đều cảm thấy cũng không có chuyện gì to tát quá, ở mấy cái nơi như thế này uống rượu rồi mâu thuẫn đánh đám nhau cũng là chuyện bình thường, ai mà không có cái tôi của mình chứ?
“Đừng giận nữa, nào, uống đi, hôm nay là sinh nhật của Lạc Lạc, chúng ta không say không về.” Hoàng Đào đóng vai nhân vật chủ đạo của bữa tiệc, mọi người nghe thấy câu nói của hắn xong cũng đều nâng ly lên.
Chỉ là rượu còn chưa xuống tới bụng thì từ phía quầy lễ tân thấy giám đốc câu lạc bộ đưa mấy người đi đến, đám người này đều là bảo vệ của câu lạc bộ, trên tay cầm dùi cui hùng hổ bước tới.
“Chính là thằng oắt con này, còn ra oai lát nữa ra ngoài cho tôi biết mặt, mẹ nó chứ, hôm nay không chặt đứt hai bàn tay của hắn thì lão mập tôi sẽ cút về Tấn Nam ngay, không bao giờ làm ăn ở cái thành phố Vân Hải này nữa.” Người đàn ông béo bị đánh cho thâm tím mặt mày đang chỉ tay vào Triệu Đai Hải nói.
“Là mày đã đánh ông chủ Chu?” Giám đốc câu lạc bộ nhìn hằm hằm vào mấy người: “Lại là chúng mày à, đúng là trùng hợp đấy, vừa rồi tao nể nên không muốn gây rắc rối cho bọn mày, mà bọn mày lại dám gây sự với tao, phía sau câu lạc bộ Nữ Hoàng là ai chúng mày có biết không? Ông chủ Chu là ai bọn mày có biết không? Một đám lởm khởm không biết trời cao đất dày là gì, đúng là tự tìm đến chỗ chết rồi con ạ.”
“Bắt hết cho tao!”
Bảy tám bảo vệ của câu lạc bộ lao đếm trói Hoàng Đào và Triệu Đại Hải lôi đi, Trương Nhài, Chu Doanh Doanh, Phùng Lạc Lạc cũng bị cưỡng ép kéo khỏi bàn đó, không khí trong câu lạc bộ đột nhiên yên tĩnh trong giây lát.
“Các vị, xin lỗi đã làm phiền các vị, mời các vị cứ tự nhiên nhé, ai uống rượu hay ai chơi gì xin cứ tiếp tục, chỉ là xảy ra chút sự cố, mong mọi người thông cảm, hôm nay tất cả hóa đơn ở đây sẽ đều giảm 20% hết!” Giám đốc câu lạc bộ vội vàng trấn an mọi người.
Sở Phàm vốn không ngồi chung với bọn họ nên không bị đưa đi, nhưng thấy Chu Doanh Doanh bị đưa vào phòng, anh không yên tâm nên cũng đi theo.
Bọn Hoàng Đào sợ tái xanh mặt mày, nhất là lúc bị đưa đến phòng ăn cao cấp này, ai nấy đều đã rõ, làm gì còn chuyện không biết đã đắc tội với người mà không nên đắc tội chứ?
“Chẳng phải là muốn lột da tao à? Hôm nay bố mày phải xem xem là ai sẽ lột da ai!” Lão mập cười hừ một tiếng, sắc mặt hung dữ, trông như muốn ăn tươi nuốt sống luôn Triệu Đại Hải với Trương Nhài vậy.
Mở cửa rồi đi vào trong phòng, thấy một ông lớn đang ngồi trên sofa bằng da thật, mặc áo khoác đen, miệng ngậm điếu xì gà, trên trán có một vét sẹo dài sâu, ngồi hai bên hắn là bốn cô gái xinh đẹp nhất câu lạc bộ, ai nấy đều sεメy dáng nuột, trang điểm đậm, có hai cô ngồi trước mặt hắn đang nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho hắn.
“Lão mập, chính là bọn này đã động vào cậu à?” Người đàn ông đó hé mắt nhìn Sở Phàm và đám người đó một lượt.
“Đúng thế anh Thiên, chính là bọn này, còn nói sẽ lột da tôi, tôi đang thắc mắc, sao trên địa bàn của anh Thiên mà lại có kẻ ngông cuồng như thế?” Lão mập tức tối, đưa cái khuôn mặt đầy bọng mỡ của ông ta sang ngang, rồi cười khẩy nói.
“Được, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu.” Anh Thiên gật đầu, cầm điếu thuốc khoát tay, ra hiệu cho đám vệ sỹ xông lên: “Chặt mỗi người một tay, xong vứt ra cho chó ăn.”