Trần Mộng Dao không biết phải nói gì, bà mợ này rốt cuộc là đang có ý gì đây? Giờ còn muốn gán ghép cô cho con trai mợ ấy?
Thấy đôi mắt gian xảo của Bạch Siêu, trong lòng Mộng Dao khó chịu mà không dám nói ra, đành cố nhẫn nhịn ngồi bên cạnh, mắt hướng thẳng về phía trước.
“Mộng Dao à, nghe nói em làm về bên bán thuốc lời lãi lớn lắm đúng không? Em làm người phụ trách chắc kiếm được không ít nhỉ? Cụ thể là làm như thế nào vậy? Em xem anh có thể phụ trách một dự án nào không?” Bạch Siêu cọ sát hai tay vào nhau, dịch chuyển ghế ngồi sát lại về phía Mộng Dao.
“Anh muốn phụ trách dự án thì phải hỏi người của tập đoàn Minh Châu, còn em không quyết định được chuyện ai có thể làm người phụ trách.” Trần Mộng Dao bĩu môi.
“Thì ra là vậy à, vậy Mộng Dao, em quen với người của tập đoàn Minh Châu, thì nói giúp anh được không? Anh nghĩ vị trí người phụ trách thì anh đủ năng lực làm đó.” Bạch Siêu trơ trẽn nói.
Lý Thúy ngồi bên cạnh còn liên tục giơ ngón tay cái tán thưởng hắn, khiến hắn lại càng thêm tự tin đến mức được đằng chân lân đằng đầu.
“Em đâu có quen với người của tập đoàn Minh Châu đâu.” Trần Mộng Dao lắc đầu.
“Em đã là người phụ trách rồi làm gì có chuyện không quen? Mộng Dao, em có phải là muốn lừa anh không đấy? Như vậy là không tốt nhé, anh thì đang thật lòng muốn học hỏi em mà.” Bạch Siêu cười híp mắt.
“Em đã nói rồi em không phụ trách được chuyện này, cũng không quen với người nào trong tập đoàn Minh Châu cả, nếu anh muốn giúp chuyện này thì thực sự là em không giúp được, hơn nữa anh cũng không làm người phụ trách được, theo em biết thì yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Minh Châu là ít nhất phải có tấm bằng đại học, nếu không đạt được điều kiện cơ bản đấy thì còn chưa vào nổi vòng phỏng vấn ấy chứ.” Trần Mộng Dao nói để cho hắn ta dập tắt hy vọng luôn.
Cuối cùng nói xong Lý Thúy lại đập bàn bốp một cái.
“Cháu nói thế là có ý gì đấy? Cháu coi thường con trai mợ? Con trai mợ không học đại học thì đã sao? Xã hội hiện nay đầy người không học đại học đấy, con trai mợ còn giỏi hơn cả mấy đứa sinh viên đại học ấy chứ, đừng có coi thường người khác như thế!”
“Cháu không có ý đó ạ, cháu chỉ nói yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Minh Châu thôi mà.” Trần Mộng Dao vội vàng giải thích, nhưng trong lòng cô thì đang bĩu môi hậm hực.
Xã hội bây giờ đúng là có nhiều người tài giỏi mà chưa từng học qua đại học, nhưng tuyệt đối không bao gồm con trai mợ trong đó, theo như mấy chuyện mà Mộng Dao biết thì Bạch Siêu và Bạch Kiệt đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, bị lưu giữ hồ sơ trong sở cảnh sát rồi còn gì, muốn đến những công ty đàng hoàng bình thường thôi đã rất khó, chắc chắn sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
“Ngọc Lan à, em cũng không dạy dỗ con gái mình đi, mới tý tuổi đầu đã trịnh thượng như vậy rồi, trong mắt nó có còn gia đình cậu mợ nó nữa không?” Lý Thúy tiếp tục nói.
Bạch Ngọc Lan cũng không biết làm gì cả, chỉ ra hiệu cho Mộng Dao mau xin lỗi Bạch Siêu, Mộng Dao đành miễn cưỡng xin lỗi Bạch Siêu một tiếng, thế là Bạch Siêu nhân cơ hội này lại càng ngồi sát vào Mộng Dao hơn.
“Mộng Dao, anh cũng không trách em đâu, lát nữa ăn xong chúng mình lại giao lưu tiếp nhé, anh thực sự muốn học một cái gì đó, sau này còn đi theo em được.” Bạch Siêu cười híp mắt lại.
“Nhìn Siêu Siêu nhà mình kìa, khiêm tốn hiếu học, sau này nhất định sẽ thành tài.” Lý Thúy khen con trai mình với giọng hồ hởi.
Quách Siêu, Trần Mộng Vũ hơi cười nhẹ rồi cũng không nói gì.
Cả nhà cậu mợ này, đúng là Trần Mộng Vũ cũng không mê nổi, cũng sớm đã quen với cách nói chuyện của bà ta.
“Phải rồi Mộng Vũ, bạn trai cháu làm gì thế? Nhà có giàu không?” Lý Thúy đột nhiên đánh mắt sang nhìn Trần Mộng Vũ, con bé này cũng xinh, ban đầu mục tiêu của bà ta chính là Trần Mộng Vũ, Trần Mộng Vũ được cả nhà họ Trần yêu quý, nếu sau này được thừa kế một chút tài sản của dòng họ thì cũng sẽ được liệt vào hạng người có tiền, chỉ là không ngờ Mộng Dao lại trở thành người phụ trách dự án của công ty trước.
Giờ thấy Mộng Vũ kết thúc mối tình cảm với Sở Phàm xong lại có luôn người yêu mới, tính tò mò của bà ta đột nhiên nổi lên, muốn xem cậu thanh niên hơi mập này có giỏi hơn Siêu Siêu nhà bà ta hay không, dựa vào đâu lại được Mộng Vũ chọn chứ?
“Nhà Quách Siêu có công ty riêng, anh ấy cũng đang học đại học giống cháu, nhưng cuối năm nay là tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp chắc là vào làm luôn cho công ty của bố anh ấy.” Trần Mộng Dao nói với giọng có chút tự hào.
Khuôn mặt Quách Siêu cũng nở một nụ cười: “Nhà họ Quách bọn cháu tuy giờ vẫn chưa thể so được với nhà họ Trần, nhưng cháu tin là sau này nhất định cũng sẽ có thể đạt được đến mức ngang như nhà họ Trần bây giờ.”
“Ồ, thì ra là con nhà giàu à.” Lý Thúy cười với vẻ gượng gạo.
Sau đó nhân viên khách sạn đem đồ ăn lên, Trần Thủ Quốc mở rượu ra tự tay rót cho Bạch Ngưu Lan và mọi người.
Cả nhà Lý Thúy làm gì có chuyện được ăn những món này bao giờ? Bạch Siêu, Bạch Kiệt ăn như chết đói, gắp đầy vào bát phía trước mặt của mình, bàn xoay bị hai bọn họ xoay tới xoay lui, mắt chỉ chực nhìn vào những món ăn sang trọng trên bàn, đũa gắp lia lịa, khiến Mộng Dao nhìn đã cảm thấy không muốn ăn.
Mẹ cũng sĩ diện quá đi, lần nào đến cũng mặc kệ cho đám anh em họ hàng này thích làm gì thì làm, chỉ sợ đám người ngày về quê lại nói xấu mẹ, chính điều này cũng dung túng cho cái tính bệ vệ của bọn Lý Thúy, mỗi lần lại càng quá đáng hơn.
Rượu cũng đã uống xong ba lượt, Lý Thúy nháy mắt ra hiệu cho Bạch Ngưu Lan.
Bạch Ngưu Lan hắng nhẹ một giọng: “À này Thủ Quốc này, lần này anh đến đây không giấu gì chú, quả thực là muốn chú giúp đỡ.”
“Anh có chuyện gì thì cứ nói, nếu giúp được em chắc chắn sẽ không từ chối!” Trần Thủ Quốc khoát tay, mượn rượu thể hiện ra sự hào sảng.
“Là thế này, chẳng phải là nghe nói Mộng Dao làm người phụ trách dự án của công ty, bắt đầu kinh doanh lớn sao? Nhà anh chị cũng muốn đầu tư, chúng ta làm người thì không nên quên gốc gác, Ngọc Lan dù sao cũng là được nhà họ Bạch sinh ra và nuôi lớn, giờ ăn nên làm ra cũng nên kéo cả anh chị cùng phất lên chứ, chú nói xem đúng không?” Bạch Ngưu Lan nói.
Trần Thủ Quốc nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, anh nói đúng, đầu tư là một chuyện vui, là chuyện vui đó, nhưng anh chị định đầu tư bao nhiêu tiền? Tập đoàn Minh Châu là tập đoàn lớn, nếu ít tiền thì bọn họ không thèm để ý đâu.”
“À thì, phải xem cô chú cho anh chị vay được bao nhiêu tiền rồi.” Bạch Ngưu Lan cọ sát hai tay vào nhau.
“Cái gì?”
Trần Thủ Quốc khựng người lại, bỗng nhiên men say tiêu tán hết, tỉnh như vừa được dội một chậu nước lạnh, ướt sũng từ đầu tới chân vậy.
Lần nào đến là vay tiền lần đấy, ông ta cũng sợ lắm rồi.
“Lại muốn vay tiền à?” Trần Thủ Quốc nhíu mày: “Nhà chúng em bây giờ cũng có bao nhiêu tiền đâu?”
“Chú có ý gì vậy? Làm ra tiền như thế mà nói mình không có tiền à? Lúc ở nhà chú còn nói Mộng Dao cho vợ chồng chú mấy trăm nghìn cơ mà.” Sắc mặt Lý Thúy thay đổi rõ rệt.
“Chuyện này......” Trần Thủ Quốc cảm thấy khó xử, số tiền đó vốn là ông ta định mua xe, giờ có xe rồi gần như không cần dùng đến số tiền đó nữa.
“Ngọc Lan à, mọi người ở quê ai cũng khen em hết đó, giờ cho anh chị mượn chút tiền, chờ anh chị đầu tư có lãi thì sẽ trả lại cho em ngay, đến lúc đó tiếng tăm của em ở quê cũng được truyền khắp, đẹp mặt cả họ hàng đấy chứ.” Lý Thúy khuyên.
“Vậy, anh chị định vay bao nhiêu?” Trần Thủ Quốc hỏi.
Bạch Ngưu Lan không nói gì, Lý Thúy giơ luôn ba ngón tay ra.
“Ba nghìn?” Trần Thủ Quốc ngạc nhiên, thế này cũng không đáng bao nhiêu, mỗi bữa cơm thôi đã hơn năm nghìn rồi.
“Chú định cho ăn mày à? Ba nghìn thì anh chị hỏi vay chú làm gì? Chị đây không kiếm nổi ba nghìn chắc?” Lý Thúy lườm.
“Ba mươi nghìn? Nhưng nhà anh chị còn nợ chúng em gần một trăm nghìn chưa trả, giờ lại mượn ba mươi nghìn.” Trần Thủ Quốc thấy xót tiền, nhưng ba mươi nghìn cũng không phải là không thể cho mượn.
“Không phải, chị bảo này chú nói vậy là có ý gì đấy? Ăn nên làm ra rồi thì không cần đến anh em họ hàng nữa à? Anh chị lại không trả em chắc? Lần này chị muốn mượn ba trăm nghìn, đến lúc đó phần lớn số tiền đều đầu tư vào dự án của Mộng Dao, coi như vẫn trong túi của cô chú, gì mà ki bo thế.” Lý Thúy hắng giọng nói.