“Ba? Ba trăm nghìn? Anh chị cứ đùa?” Trần Thủ Quốc giật mình thốt lên.
“Đúng thế, ba trăm nghìn đấy, nhà cô chú bây giờ cũng thuộc kiểu gia đình có tiền, trong nhà cũng có ít nhất hàng triệu đúng không? Có ba trăm nghìn cỏn con mà không nỡ bỏ ra? Số tiền này thì thấm vào đâu? Mộng Dao chỉ cần cắt xén chút tiền trong dự án là cũng đã có vài trăm nghìn rồi.” Lý Thúy nói với giọng dửng dưng.
“Tuy là số tiền không thấm vào đâu so với nhà cô chú, nhưng với nhà anh thì lại là cả số tiền lớn, hơn nữa, hai cháu nhà anh sau này cưới cũng cần đến tiền mà.” Bạch Ngưu Lan cười nói.
Trần Mộng Vũ và Quách Siêu nhìn nhau, hai người này cũng mặt dày thật đấy? Cưới? Cưới ai chứ? Bạch Siêu với Bạch Kiệt còn chưa có bạn gái, thế mà đã tính đến chuyện cưới rồi?
“Mộng Dao, cháu thấy mợ nói có đúng không? Mợ vay tiền thì đa phần cũng đầu tư vào dự án của cháu góp cổ phần, ky bo tính toán như vậy có chán không chứ?” Lý Thúy nhìn sang Mộng Dao.
Mộng Dao thở dài một cái.
“Ba trăm nghìn, tập đoàn Minh Châu không cho mợ tham gia đâu, những người khác muốn tìm đến hợp tác với tập đoàn Minh Châu, ít nhất cũng phải đầu tư vào vài triệu ấy chứ.” Trần Mộng Dao nói.
“Vài triệu? Nếu nhà cháu cho mợ mượn vài triệu thì mợ cũng đầu tư vài triệu được, quan trọng là nhà cháu cũng có cho mượn đâu?” Lý Thúy cười với giọng chế nhạo.
Trần Mộng Dao không biết nói gì thêm, mượn tiền nhà cô rồi đầu tư vào dự án của dòng họ cô? Đây chẳng phải là đầu tư ít lại muốn ăn nhiều à?
“Nhưng nếu lỗ thì sao? Mọi người không nghĩ đến vấn đề này à? Đầu tư bất kỳ lĩnh vực gì đều có rủi ro cả, hơn nữa dự án mà cháu đang làm nó gần như hoạt động từ thiện, giá thuốc hạ đến mức thấp nhất, không kiếm được bao nhiêu cả, cũng không có mấy người đầu tư vào.” Trần Mộng Dao nói.
“Lỗ à? Nhà họ Trần làm ăn kinh doanh mà lại để lỗ được? Nếu lỗ thật chẳng phải là do mọi người không biết làm ăn hay sao? Cái này lại đi trách người đầu tư à?” Lý Thúy nói rất rõ, nếu lãi thì chia hoa hồng, nếu lỗ thì không trả số tiền đó nữa, dù sao là do công ty bọn họ làm ăn bất chính, không liên quan gì đến bà ta cả, chiêu này còn cao hơn cả chiêu đầu tư ít mà ăn nhiều, đây phải gọi là lấy cớ là anh em họ hàng rồi tùy ý quyết định.
“Thế thì cậu mợ đi vay ngân hàng đi, chỉ cần hồ sơ tín dụng không có vấn đề gì thì vay ba trăm nghìn cũng dễ lắm.” Trần Mộng Dao gợi ý.
“Không phải, Mộng Dao cháu nói gì thế? Không muốn cho cậu mợ đầu tư cùng thì thôi, lại còn không muốn cho cậu mợ vay tiền nữa à? Muốn cắt đứt quan hệ họ hàng chứ gì?”
“Ngọc Lan, em ăn nên làm ra, cũng không muốn mọi người bàn tán không hay về em chứ? Em xem em dạy con gái em kiểu gì vậy? Có khác nào đào hố đẩy em xuống không?” Lý Thúy đập bàn nói.
“Haiz, chị dâu, anh cả, anh chị cũng đừng giận, ba trăm nghìn quả thực hơi khó, em xem cố gắng gom đủ hai trăm nghìn cho anh chị vậy.” Trần Thủ Quốc thở dài.
“Có hai trăm nghìn thôi à?”
“Thôi vậy, hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn.” Lý Thúy nói với giọng không hài lòng cho lắm.
“Lúc nào đưa được tiền cho anh chị thế? Có tiền rồi anh chị sẽ về, có dự án đầu tư nào hay nhất định phải bảo anh chị với đấy.”
“Hai...... trăm nghìn này cũng không phải số tiền ít ỏi gì, phải cho chúng em thời gian rút tiền chứ.” Trần Thủ Quốc cố gắng cười gượng.
“Được thôi, vậy chú đặt khách sạn giúp anh chị, chờ khi nào cô chú gom đủ tiền thì anh chị sẽ đi.” Lý Thúy gật đầu.
Sau đó mọi người ai nấy đều ủ rũ mặt mày, Trần Thủ Quốc chán nản tột độ, nhưng đây là người thân bên ngoại của vợ, Bạch Ngọc Lan thì vốn thích sĩ diện, ông ta cũng chẳng còn cách nào, nhưng may mà mộng Dao có được vị trí của người phụ trách dự án, nên có thể bảo nó lấy cho ít tiền.
“Con vào nhà vệ sinh một lát.” Trần Mộng Dao đứng lên, rời khỏi phòng ăn như kiểu được thoát thân vậy.
Không khí trong phòng cũng khiến cô muốn ngạt thở, con mắt hau háu của Bạch Siêu nhìn vào cô như muốn nuốt chửng cô luôn, cứ như thể không biết cô đã có người yêu vậy, quan trọng là bộ dạng lưu manh toát lên từ con người của đối phương khiến cô cảm thấy phát ghét đến buồn nôn, mợ cô Lý Thúy còn một mực tác thành hai người, không thể hiểu nổi đầu óc của bà mợ này rốt cuộc chứa cái gì bên trong nữa?
Trần Mộng Dao ngoan hiền có tiếng, ôn hòa có tiếng, nhưng đối mặt với cảnh tượng như vậy cũng khiến cô không bình tĩnh nổi.
“Con cũng vào nhà vệ sinh một lát, hi hi.” Dưới sự đánh mắt ra hiệu của Lý Thúy, Mộng Dao vừa đi khỏi thì Bạch Siêu cũng đi theo sau.
Lý Thúy đã dặn từ trước rồi, mượn men rượu làm cho gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Mộng Dao chẳng phải sẽ trở thành người của nhà họ Bạch hay sao? Uống say rồi thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đến lúc đó kể cả Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc không đồng ý cũng đã muộn.
Chờ cho Trần Mộng Dao trở thành con dâu nhà bọn họ, nhà bọn họ chẳng phải sẽ như là không mất gì mà có được máy in tiền hay sao? Hơn nữa Trần Mộng Dao xinh xắn như thế, Bạch Siêu lại thích nó như vậy, lẽ nào lại thiệt thòi chắc?
Trần Thủ Quốc thấy vậy cũng hơi lo lắng, mấy lần định đứng lên ra ngoài xem thế nào, nhưng cuối cùng lại nghĩ thôi vậy, mọi người đều là anh em họ hàng, cháu nó chắc cũng sẽ không làm gì quá chớn, hơn nữa, Mộng Dao lại lanh lợi, chắc cũng không để cho người khác lợi dụng đâu.
Mấy phút trôi qua, bên ngoài không có động tĩnh gì cả, Mộng Dao cũng không quay lại, lúc này Trần Thủ Quốc mới bắt đầu sốt sắng.
“Em ra ngoài xem sao, Mộng Dao đi vào nhà vệ sinh mãi vẫn chưa thấy về thế này?” Trần Thủ quốc đứng dậy định đi ra ngoài.
Nhưng vừa tới cửa thì bị Lý Thúy chặn lại.
“Con cái lớn hết cả rồi, có gì phải lo chứ? Chú còn sợ cháu nó bị lạc à? Nào, chúng mình uống rượu đi.”
“Đúng thế, vào uống rượu nào.” Bạch Ngưu Lan kéo tay Trần Thủ Quốc, rồi rót đầy rượu vào ly của ông ta.
Trần Thủ Quốc nhíu mày, bị ấn vào chỗ ngồi tiếp tục uống rượu, mí mắt giật liên tục, luôn cảm giác có chuyện gì không hay đang xảy ra.
Lý Thúy lén lút nháy mắt với Bạch Ngưu Lan, hai người cùng cười lên, đến giờ vẫn chưa thấy Mộng Dao và con trai Bạch Siêu của bọn họ trở lại, chắc là việc tốt đã thành, chỉ là không biết tiến triển đến đâu rồi? Nhưng mà phụ nữ mà, Lý Thúy rất hiểu, chống đối một lúc thôi là sẽ bắt đầu chuyển sang hưởng thụ ngay, ai cũng vậy cả.
Còn về cái thằng Sở Phàm gì đó? Lý Thúy chưa từng để ý đến cậu ta, một đứa trẻ mồ côi lại muốn tranh người yêu với con trai bà ta à?
Cuối cùng đúng lúc ly rượu của Lý Thúy vừa chạm tới môi, cánh cửa lớn của căn phòng bọn họ đột nhiên bị đạp tung, một người bị ném vào trong phòng.
Người bị ném đó chính là Bạch Siêu, mặt mày thâm tím, mồm đầy máu, đứng ở cửa là ba người đàn ông vạm vỡ cởi trần xăm rồng phượng đầy mình.
“Thằng khốn này nói người nhà của hắn ở trong phòng này, mấy người ở đây ai muốn đứng ra giúp nó?”
Ba người đàn ông vạm vỡ tránh ra tạo thành một lối đi, một người thanh niên nhã nhặn, đang ôm một cô gái cao gầy gợi cảm, lúc này cô gái đó nhìn chằm chằm vào Bạch Siêu với con mắt căm thù.
“Mấy người là ai? Dám đánh con trai tao, bọn mày chán sống rồi à?” Lý Thúy đập bàn, trợn trừng mắt nhìn mất người đứng ở cửa.
“Ha ha, bà là mẹ nó à? Đúng là mẹ nào con nấy, chán sống rồi à? Chúng ta đúng là có người đang chán sống rồi đấy, nhưng chắc chắn không phải là tôi, hôm nay các người đừng hòng ra khỏi được căn phòng này.” Người thanh niên nhã nhặn kia đột nhiên lộ ra một nụ cười nham hiểm như một con rắn độc.