Chàng Rể Phi Thường

Chương 68: Kế hoạch lý tưởng của Lý Thúy




“Cộc cộc cộc!”

“Mở cửa ra Mộng Dao, cháu ra đây, mợ phải hỏi cho rõ mới được, đầu óc cháu có phải có vấn đề rồi không?”

Trần Mộng Dao mở cửa ra, nhìn người phụ nữ đáng ghét đang đứng trước mặt với vẻ đầy nghi hoặc.

“Mộng Dao, đầu óc cháu có vấn đề à? Cháu lại đi yêu cái thằng ranh này? Nó là chồng sắp cưới trước đây của chị cháu mà cháu không biết à? Sao cháu lại vô liêm sỉ đến thế? Nguy to rồi, cháu mau ra đây.”

Lý Thúy khéo tay Mộng Dao ra đến phòng khách: “Cháu nhìn hai anh con trai nhà mợ đi, đứa nào cũng giỏi hơn thằng ranh đấy? Cháu lại......haiz, mợ đúng là không biết nói gì về cháu hết, đều là lỗi của bố mẹ cháu, dạy cháu đến nông nỗi này.” Lý Thúy nói với dáng vẻ ân hận vì dạy cháu mình không nên người.

“Mợ nói thế là có ý gì vậy? Anh Sở Phàm với chị cháu cũng chỉ là mối quan hệ về hôn ước, nhưng cả ba năm nay hai anh chị ấy cũng chẳng giống hai người yêu nhau gì cả, với lại chị cháu cũng không phản đối cháu.” Trần Mộng Dao nói đến đây thì bắt đầu nhỏ giọng lại, có lẽ chính cô cũng cảm thấy hơi ngại, dù sao chuyện này đúng là không có định nghĩa một tiêu chuẩn nào cả.
“Chị cháu không phản đối là vì nó ngại nói ra, cháu dụ dỗ anh rể cháu, cháu không sợ bị báo ứng à? Cháu xem tiểu Siêu và tiểu Kiệt nhà mợ có ai là không tốt? Nhiều người đàn ông con trai tốt để cho cháu chọn như vây, mà cháu lại đi chọn cái loại này?” Lý Thúy chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt Mộng Dao thôi, một tay khác chống nạnh, gân cổ lên nói lý lẽ một với vẻ tức giận.

Lúc này Sở Phàm tiến lên một bước, kéo Mộng Dao về phía sau anh.

“Mọi người lo chuyện người khác cũng hơi nhiều rồi đấy, kể cả Mộng Dao không chọn cháu, thì cũng sẽ không chọn hai thằng con trai nhà bác, cháu nghĩ mọi người cũng nên tự biết bản thân mình như thế nào thì sẽ tốt hơn đấy?”

“Hơn nữa, hai anh con trai nhà bác chẳng phải là anh họ của cô ấy à? Sống trong cái xã hội bây giờ mà đến chút luân thường đạo lý cũng không biết hay sao?”
Sở Phàm nhìn Lý Thúy, thấy sắc mặt đối phương từ đỏ bừng chuyển sang hung dữ, còn anh thì thể hiện với thái độ dửng dưng.

“Thằng oắt con, dám cãi à? Tao phải dạy mày!”

Vừa nói Lý Thúy liền lao vào, Sở Phàm kéo Mộng Dao né sang một bên tránh được luôn, Lý Thúy vồ vào khoảng không, lảo đảo suýt nữa thì ngã bổ nhào xuống đất.

“Thôi chị dâu, tạm gác chuyện đấy sang một bên, mọi người từ xa đến nghỉ ngơi chút đi, tối nay chúng em đặt khách sạn, mọi người cùng ngồi ăn uống với nhau một bữa, có chuyện gì đến lúc đó ăn uống rồi nói.” Trần Thủ Quốc vội vàng đến can ngăn.

“Hôm nay chú phải đuổi nó ra khỏi nhà ngay, thằng ranh này là cái thá gì chứ? Không coi ai ra gì rồi hả? Từ lúc nào lại đến lượt nó lên tiếng ở đây? Lại còn nói sẽ không thích con trai chị? Con trai chị thì sao chứ? Con trai chị sau này cũng sẽ trở thành ông chủ đấy!” Lý Thúy hét với giọng bực tức.
Chuyện này khiến cho Bạch Ngọc Lan cảm thấy muốn nổ tung đầu, lần nào có anh em họ hàng đến cũng đều loạn hết cả nhà, mà bà ta thì lại không dám nói gì cả, mọi người ở quê đều tưởng bà ta gả vào nhà giàu sang, nên bà ta cũng phải thể hiện có cái lòng bao dung độ lượng của một người giàu có.

Sở Phàm và Trần Mộng Dao nhìn nhau, khóe miệng hơi nhếch lên cười, có những chuyện không cần thiết phải tranh luận, Bạch Siêu và Bạch Kiệt là loại người như thế nào thì ai cũng đều đã quá hiểu, từ cấp hai đã bỏ học, cho đến giờ vẫn lêu lổng suốt ngày, nghe nói đợt trước ăn trộm còn bị cảnh sát nhốt mấy ngày, loại người như thế mà đòi làm sếp? Kể cả có thật sự thành ông chủ thì có làm nên nổi cơm cháo gì không?

Hơn nữa giờ bà ta có gào thét rách trời thì Bạch Ngọc Lan cũng sẽ không đuổi Sở Phàm đi, trong lòng bọn họ còn đang đợi số tiền trúng xổ số kia kìa, chưa lấy được số tiền này trong tay thì bọn họ làm gì nỡ để anh đi?
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủy Quốc an ủi hai vợ chồng Lý Thúy nên bọn họ cũng dần ổn định lại tinh thần, nhưng Bạch Ngọc Lan vẫn cố tách Sở Phàm ra, không thấy thì không bực, cũng tránh xảy ra mâu thuẫn thêm.

Buổi chiều, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đặt xong khách sạn, để giữ thể diện nên cố tình đặt một khách sạn năm sao ở trung tâm khu Tịnh Yên, chọn một phòng ăn với mức tiêu dùng thấp nhất là bốn đến hơn năm nghìn tệ, bao gồm tất cả như bia rượu, nước ngọt nọ kia, thì bữa ăn này ít cũng phải hơn năm nghìn tệ.

Buổi tối, Trần Thủ Quốc đích thân lái con xe Mescedes đưa cả nhà Lý Thúy đến khách sạn, ngồi trong phòng ăn, Lý Thúy đánh mắt nhìn sang Bạch Ngưu Lan ra hiệu, Bạch Ngưu Lan cũng hiểu ý ngay rồi hai người đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

“Em dò hỏi được từ Ngọc Lan thì con ranh Mộng Dao làm người phụ trách sự án đúng là đã kiếm được không ít, nghe nói đợt này còn đem mấy trăm nghìn về, anh nghĩ xem sau này nó sẽ còn lấy được nhiều hơn nữa, đúng là cái máy in tiền lớn đấy, anh chịu để cho nó đi yêu với cái thằng mồ côi Sở Phàm à?"
"Ba năm trước em nhìn nó đã thấy gai mắt, một thằng bé mồ côi dựa vào cái gì để lấy con gái của dòng họ lớn như nhà họ Trần? Con trai chúng mình giỏi hơn thằng đấy gấp bao nhiêu lần? Anh có nuốt được cục tức này không?”

“Không vui thì cũng biết làm sao? Cả nhà em gái anh đâu có ý định gả con gái cho con trai nhà mình đâu? Mà chuyện này cũng không hợp lý, dù sao Mộng Dao cũng là con gái của em gái anh, đúng là đi trái lại với luân thường đạo lý.” Bạch Ngưu Lan nói với giọng băn khoăn.

“Anh ngu thế? Anh tự nói xem anh có ngu không? Đúng là dốt không chịu được, luân thường đạo lý quan trọng hay là vinh hoa phú quý quan trọng? Nghèo cả đời rồi mà anh còn chưa tỉnh à? Chỉ cần lấy được Mộng Dao thì nhà mình lại chả phất lên ngay, sau này để con trai em làm sếp của công ty rồi thì chúng mình có còn phải đi vay tiền khắp nơi nữa không?” Lý Thúy tát cho ông ta một phát.
“Nhưng...... chúng ta nên mở lời thế nào?” Bạch Ngưu Lan nói với giọng e dè.

“Không cần mở lời, có mở lời thì bọn họ cũng không đồng ý, cứ vay tiền trước đã, giờ Mộng Dao chẳng phải là người phụ trách rồi à? Chúng mình vay một trăm......à không, vay hai trăm nghìn, rồi đầu tư một trăm nghìn vào dự án của công ty, còn một trăm nghìn còn lại thì giữ để tiêu dần, sau này chỉ cần ngồi nhà chờ thu tiền là xong.” Lý Thúy nghĩ trong vui sướng.

“Còn làm sao để biến Mộng Dao thành con dâu chúng ta thì lát nữa em sẽ dặn con trai mình, chỉ cần gạo nấu thành cơm thì bọn họ có không đồng ý cũng vô tác dụng, em không tin vì chuyện này bọn họ lại cắt đứt quan hệ anh em họ hàng với nhà mình? Trừ khi Ngọc Lan không cần thể diện với người ở quê nữa.”

Kế hoạch của Lý Thúy xem ra rất hoàn hảo, hai người cùng ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ăn.
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đang nói chuyện trong phòng.

“Anh, chị dâu, mau gọi món đi, lát nữa Mộng Vũ cũng đưa bạn trai nó đến, lúc đấy sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen sau.”

Bạch Ngọc Lan đẩy thực đơn về phía hai người, đồ ăn ngon mắt với giá trên trời hiện ra khiến Lý Thúy thèm rỏ dãi.

“Mộng Vũ đã có người yêu luôn rồi à? Con gái bây giờ, haiz, không biết tự trọng gì cả.” Bà ta nói nhỏ trong miệng.

Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc cũng quen rồi nên giả vờ như không nghe thấy, sau ngày hôm nay tiễn bọn họ đi rồi thì cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

“À phải rồi, đừng có gọi Sở Phàm đến, chị không muốn nhìn thấy cậu ta, nhưng Mộng Dao thì phải có mặt, Siêu Siêu nhà chị muốn bàn với nó mấy chuyện làm ăn và chuyện kinh doanh của công ty, học trước đã sau này khởi nghiệp làm ông chủ thì cũng không phải bỡ ngỡ.” Lý Thúy đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu.
“Chị dâu đừng giận, em đã nói với nó trước rồi, sẽ không cho nó đến đây đâu, chị cứ yên tâm mà ăn uống thoải mái.” Bạch Ngọc Lan cười nói.

“Thế còn được.”

Một lúc sau Quách Siêu, Mộng Vũ cũng đã đến nơi, Mộng Dao cũng đi theo phía sau, thấy một mình Mộng Dao đến, Lý Thúy nở nụ cười rạng rỡ, nháy mắt với Bạch Siêu đang ngồi bên cạnh.

“Mộng Dao à, giờ vẫn chưa lên đồ ăn đâu, Siêu Siêu có một số chuyện liên quan đến việc mở công ty muốn hỏi cháu để lấy kinh nghiệm, nào, cháu qua đây ngồi, ngồi bên cạnh Siêu Siêu đây này.” Lý Thúy đứng lên kéo luôn Mộng Dao vào chỗ ngồi bên cạnh con trai bà ta, không để cho Mộng Dao có một cơ hội từ chối nào.