“Mọi người đều bận cả rồi.” Sở Phàm mở miệng trả lời đại một câu cho xong, trong lòng nghĩ mấy người này coi đến thăm nhà anh em họ hàng như là vua đến nhà không bằng, lại còn phải mấy người đến đón mới được? Xe Mescedes còn chưa đủ sang à?
“Bận gì mà bận? Tôi thấy trong mắt chúng nó sắp không có bà mợ cả này rồi!” Người đàn bà đang nói này tên là Lý Thúy, là vợ của Bạch Ngưu Lan cậu cả của Mộng Dao, là một mụ đàn bà đanh đá có tiếng, thuộc loại có thể chửi đổng chửi thề một tràng dài mà không cần nghỉ giữa chừng vậy đó, Sở Phàm cũng mấy lần bị cái tính cách của đối phương làm cho kinh ngạc, không thể hiểu nổi bộ mặt của bà ta sao lại vô liêm sỉ đến vậy.
Còn về hai anh con trai của bà ta, đúng là mẹ nào con nấy, bà ta còn muốn hai đứa cháu nhà họ Trần chính là Mộng Dao và Mộng Vũ làm vợ của hai anh con trai nhà bà ta nữa là, cái suy nghĩ này đúng là không còn gì để nói.
“Trước đây Bạch Ngọc Lan chẳng phải đã nói trong nhóm chat của gia đình à? Mộng Dao giờ đã là người phụ trách dự án gì đó của công ty rồi, bận chút cũng là chuyện bình thường, cũng vừa hay lần này có thể báo đáp cậu cả rồi, để xem có cho chúng ta đầu tư cùng không, sau này kiếm được nhiều thì phân chia hoa hồng luôn.” Bạch Ngưu Lan trợn trừng đôi mắt nham hiểm của ông ta rồi cười nói.
“Ờ nhỉ, em suýt nữa thì quên chuyên này, Mộng Dao lại là đứa hiền lành ngoan ngoãn, nếu Kiệt Nhi hay là Siêu Nhi lấy được nó, nhà chúng ta chẳng phải sẽ phất lên ngay à? Sau này cũng là cổ đông của công ty rồi ai còn ở dưới quê làm gì nữa?” Lý Thúy đang tính toán một kế hoạch hoàn hảo.
Người phụ trách dự án, chắc cũng chỉ đứng sau sếp lớn thôi nhỉ?
“Mau đưa chúng tôi đến đấy đi.” Vừa nói Lý Thúy và Bạch Ngưu Lan đã không chờ được nữa mà chui luôn vào trong xe, sự sang trọng của Mescedes khiến hai người đó không khỏi suýt xoa, hai tay lúng túng không biết nên sờ vào đâu nữa.
“Mẹ, con muốn lái, con vừa lấy được bằng, còn chưa được lái chính thức nữa.” Bạch Siêu đứng ở cạnh cửa xe, sắc mặt thèm thuồng muốn được lái xe thử, hắn thè lưỡi liếm mép, rồi sờ lên thân xe.
“Anh, em cũng muốn lái, chúng mình mỗi người lái nửa đường đi?” Bạch Kiệt nhoài người ta cười nói.
“Lái cái đầu mày, mày còn chưa có bằng lái xe thì lái kiểu gì? Đây là thành phố, nếu bị bắt thì chỉ có nước ngồi tù.” Bạch Siêu nói.
“Lo gì, nhà họ Trần chẳng phải đầy tiền à? Lại không chuộc được em ra chắc? Với cả em cũng chỉ muốn thỏa cơn nghiền xe thôi, con xe này sang trọng mà chất thật!” Bạch Kiệt cứ một mực đòi khiến Bạch Siêu đành phải đồng ý.
“Sở Phàm, cậu cút xuống đi, để con trai tôi lái xe.” Lý Thúy rất nuông chiều con trai mình, thấy con trai muốn lái xe, bà ta từ ghế sau nhoài lên phía trước túm áo Sở Phàm lôi về phía sau.
“Bác bỏ tay ra được không? Cháu xuống xe thì cũng phải mở cửa xe ra mới xuống được, chứ bác định cứ thế lôi cháu xuống ghế sau à?” Sở Phàm nhíu mày cảm thấy bực mình.
Lý Thúy nghe thấy vậy liền bỏ tay ra, miệng lẩm bẩm không biết lại đang chửi gì: “Nếu không phải hôm nay đi đón chúng tôi thì nhà họ Trần làm gì có chuyện để cậu lái con xe xịn này? Lúc đến đây cũng đủ lái thỏa thích thế rồi mà không biết đường tự giác? Lúc về lại định lái tiếp? Không thấy con trai tôi đang ngồi đợi kia à?”
“Không có bằng lái mà muốn lái xe, nếu xảy ra chuyện gì thì có biết hậu quả thế nào không đó?” Sở Phàm không nhịn được nên nhắc nhở một câu.
“Hậu quả để cậu lo à? Nhà họ Trần lớn như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện gì lại không giải quyết được mấy ông cảnh sát cỏn con?” Lý Thúy khoanh tay trước ngực nói với giọng đanh đá.
Sở Phàm không muốn nói gì nữa, mấy người này đến thành phố Vân Hải mà cứ như mình là chủ của cả thành phố Vân Hải này không bằng, lại còn không giải quyết được mấy ông cảnh sát cỏn con? Cảnh sát là người của nhà nước, nhà họ Trần là cái thá gì? Nhà họ Trần cũng chỉ có tí tiếng tăm ở trong khu Tịnh Yên, chứ nếu so với cả phạm vi rộng lớn của thành phố Vân Hải thì chẳng là cái đinh gì, cứ tưởng là có chút tiền thì có thể hống hách bá đạo ở chốn thành thị này à? Hơn nữa nhà họ Trần cũng đâu phải hạng giàu có gì đâu?
Ngồi xuống hàng ghế sau, thấy hai anh em nhà kia ngồi ở ghế lái và ghế phụ chụp ảnh tự sướng lia lịa, Sở Phàm không còn gì để nói, thậm chí còn thấy lo cho sự an toàn của bản thân anh, hai tên này có thật là biết lái xe không đấy?
Mấy phút sau, post ảnh lên tường nhà mình xong, Bạch Siêu khởi động xe, bắt đầu hò hét, cả quãng đường mấy lần suýt đâm vào người đi đường, Sở Phàm sợ đến mức khắp người toát mồ hôi hột.
Anh quyết định, nếu có xảy ra chuyện gì tuyệt đối sẽ không giơ tay ra giúp đỡ, đám người này không để cho bọn họ một bài học nhớ đời thì sau này còn làm nhiều chuyện khủng khϊếp hơn nữa.
Cuối cùng cũng đến trước khu nhà của Trần Thủ Quốc một cách hú hồn, bọn họ nhìn thấy ở bãi đỗ xe của nhà Trần Thủ Quốc còn có một chiếc Mescedes khác giống hệt chiếc này.
“Mẹ này, nhà em họ không ngờ lại mua hai con xe Mescedes liền? Sao lắm tiền thế nhỉ? Mẹ, mẹ bảo bọn họ tặng cho nhà mình một chiếc đi, con thèm xe muốn chết đây này, mẹ, nếu mẹ không xin cho con thì con không muốn sống nữa.” Bạch Siêu nắm lấy cổ tay Lý Thúy rồi nài nỉ với vẻ mặt khẩn thiết.
Sở Phàm đứng phía sau nhìn thấy hết được cảnh tượng đấy, không thể tượng tượng được một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu còn làm cái hành động xấu mặt rồi nói mấy cái câu như vậy, muốn cả xe? Sao không đòi cả nhà luôn đi, hơn nữa, xe này là xe của anh, liên quan gì đến nhà họ Trần?
Nhưng nếu nói thẳng ra e là sẽ bị mụ già đánh đá Lý Thúy này chửi cho té tát, Sở Phàm không dại.
“Được được rồi, lát nữa mẹ nói hộ con, nhưng với cái tính cách ki bo của Trần Thủ Quốc thì chắc chắn không dễ mà cho nhà mình xe đâu.” Lý Thúy đang suy nghĩ xem lát nữa nên lấy cớ gì để xin.
“Chắc chắn là Mộng Dao làm người phụ trách dự án nên kiếm chác được nhiều, kiếm được nhiều thế mà cũng không bảo giúp đỡ bên ngoại gì cả, chỉ biết tự mình hưởng thụ, em gái anh cư xử thế là không được, keo kiệt quá, rán sành ra mỡ thế này.” Lý Thúy nhìn sang Bạch Ngưu Lan một cái rồi oán trách.
“Hôm nay anh phải hỏi nó rõ ràng mới được, không phải lo.” Trong lòng Bạch Ngưu Lan cũng cảm thấy không thoải mái, kiếm được nhiều tiền như thế, cho bọn họ một chút thì chết chắc? Có còn là họ hàng thân thiết nữa không đây?”
“Nhất định phải hỏi cho rõ, để Bạch Ngọc Lan gả vào nhà dòng họ lớn như vậy cũng là vì sau này phất lên thì giúp đỡ anh em họ hàng như chúng ta, giờ thì xong rồi, kiếm được mà chỉ biết mình thôi à?” Lý Thúy nói với giọng chắc nịch.
“Để em đỗ xe vào bên trong, hi hi.” Thấy Bạch Siêu anh trai mình xuống xe, Bạch Kiệt lại háo hức muốn ngồi lên xe lần nữa, kể cả chỉ là đỗ xe thôi những cũng phải cố tận dụng thời cơ.
Sở Phàm cảm thấy bó tay với thể loại này: “Cháu phải đến công ty đón Mộng Dao về ăn cơm, mọi người lên nhà trước đi.”
Anh chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức, nhìn mấy người này làm ra vẻ ở đây, anh sắp không thể chịu nổi.
Nhưng anh vừa quay đầu sang thì phía sau “rầm” lên một tiếng.
“Ối trời ạ? Tiểu Kiệt con lái xe kiểu gì vậy? Sao lại đâm vào tường thế kia?” Lý Thúy thốt lên một tiếng, mấy người cùng chạy ra xem, đèn lớn ở đầu xe Mescedes mới tinh bị vỡ luôn, đến tường cũng bị đâm cho lở ra một mảng to.
“Con lại tưởng ga là phanh, con......” Bạch Kiệt vội vàng gãi đầu gãi tai: “Bọn họ sẽ không bắt con phải đền chứ?”
“Đền cái gì mà đền? Chỉ là hỏng đầu xe thôi chứ gì, bọn họ có phải không có tiền sửa đâu, chuyện to tát gì chứ?” Lý Thúy đảo mắt: “Chuyện này đều tại Sở Phàm, cậu xem cậu về lại không đỗ xe tử tế, cậu đi vội vàng làm gì thế? Vội đi đầu thai à?”
“Đúng đấy, Sở Phàm cậu nói xem làm thế nào bây giờ? Làm hỏng cả xe thế này, tao nhất định phải mách với cô chú mới được!” Bạch Kiệt vội vàng ra khỏi xe, chỉ vào Sở Phàm nói với kiểu đổ hết trách nhiệm lên người Sở Phàm.
Ở đây không có ai nhìn thấy xe này là do ai đã đâm, Sở Phàm chỉ là kẻ ở rể của nhà họ Trần, địa vị thấp bé, ai mà tin lời nói của hắn? Giờ đây bọn Lý Thúy, Bạch Ngưu Lan từ xa đến là khách, bọn họ đổi trắng thay đen, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc chắc chắn sẽ tin ngay.
Hơn nữa, xe này rõ ràng là do Sở Phàm lái mà.