Chàng Rể Phi Thường

Chương 64: Một gia đình không thể hiểu nổi




Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Khả Nhi càng thấy lo lắng hơn, sắc mặt trở nên u ám.

Trước đó cô ta nói gọi điện cho sếp thực ra chỉ là giả vờ để cho Sở Phàm và Trần Mộng Dao nhìn thấy thôi, chứ bình thường bọn họ làm gì dám gọi điện cho sếp? Nhưng giờ sếp lại gọi điện đến.

“Alo...... sếp......sếp ạ......”

Khả Nhi còn chưa nói xong, phía đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lạnh lùng đanh thép, Minh Khê tuyên bố luôn bãi bỏ chức vụ quản lý của cô ta, bảo cô gái ngồi bên cạnh Khả Nhi cũng chính là phó quản lý của cửa hàng ra nghe điện thoại, cho cô ấy đảm nhiệm chức vụ quản lý cửa hàng này, yêu cầu cô bắt buộc phải phục vụ Sở Phàm cho tốt, không được thu của anh một đồng nào, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi công ty ngay lập tức.

Khả Nhi nghe điện thoại xong như người mất hồn vậy, cô ta dùng cả hai năm mới cố gắng từ vị trí thấp nhất bò lên tới vị trí này, không thể tưởng tượng nổi cô ta đã phải nỗ lực đến mức nào, chỉ vì hôm nay nhất thời bồng bột muốn lấy lòng Giang Phong mà lại phá hỏng cả tiền đồ như vậy, cô ta ân hận vô cùng, nhưng cô cũng quá hiểu sếp mà đã quyết định gì thì sẽ không rút lại, cô ta xong đời rồi, ánh mắt nhìn Sở Phàm đầy vẻ kiêng sợ, rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến cho sếp cô ta tức giận như vậy? Cắt luôn chức vụ quản lý của cô ta mà không hề do dự.
“Anh...... Sở...... Sở Phàm, sếp tổng bảo em lên làm quản lý mới của cửa hàng, chiếc mặt ngọc này anh thích thì cứ lấy đi ạ, nếu anh còn thích thứ gì khác nữa thì cũng cứ việc lấy luôn, không cần anh phải trả tiền gì cả.” Cô quản lý mới là một cô gái xinh đẹp còn hơi nhút nhát, cô ấy phục vụ Sở Phàm một cách cẩn thận, chỉ sợ mình lại phạm phải sai lầm như Khả Nhi.

“Tôi cũng không cần những thứ khác, Mộng Dao chỉ thích mặt ngọc này thôi.”

Sở Phàm cầm mặt ngọc mà Mộng Dao đặt trên bàn lên rồi đặt lại vào tay cô.

“Khương Dĩnh, anh đưa Mộng Dao về trước đây, sau này có dịp gặp sau nhé.” Sở Phàm lịch sự chào Khương Dĩnh một câu, rồi dắt tay Mộng Dao rời khỏi cửa hàng đó.

Khương Dĩnh là bạn thân của cô ấy, tuy cũng không phải dạng hiền lành hẳn, nhưng Sở Phàm không muốn vì mình lại ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai người.
“Hôm nay không làm em phải khó xử chứ?”

Rời khỏi Minh Hà Thượng Khê, đi được hơn mười phút, Sở Phàm mới nhìn sang phía Mộng Dao đang im lặng.

Trần Mộng Dao cúi gằm mặt, lắc đầu.

“Em cũng sợ tâm trạng anh không vui, hôm nay đều là tại em, em không nên gọi Khương Dĩnh lại, em không ngờ bạn trai cậu ấy lại hống hách, thích lôi người khác ra làm trò đùa như vậy.”

Sở Phàm vừa nghe xong đã cười lên, cô bé này còn đang nghĩ cho anh đấy? Sở Phàm còn tưởng vì anh đã khiến cho Khương Dĩnh phải khó xử, nên cô sẽ trách anh ngang ngược hống hách ấy chứ.

“Về đến trường em sẽ nói với Khương Dĩnh, cái tên Giang Phong đấy rõ ràng là loại chơi bời, cũng không biết sao Khương Dĩnh lại thích anh ta nữa, từ lúc nghe thấy câu nói mà chị quản lý đấy nói là em đã biết Giang Phong là kẻ chẳng ra gì rồi."
“Tất cả mọi lựa chọn đều đã được suy nghĩ và phân tích tỉ mỉ, Khương Dĩnh không nói với em chắc chắn là có lý do riêng, cũng không cần phải đoán mò làm gì, nếu hai người là bạn thân với nhau ắt sẽ có ngày cô ấy sẽ nói cho em biết, điểm mấu chốt để hai người thân thiết với nhau đó là thấu hiểu lẫn nhau...... và không có hiểu nhầm, còn chuyện hôm nay, sau khi em về trường thì em tự giải quyết giúp anh nhé, nếu không Khương Dĩnh có ý nghĩ khác về em, cũng không tốt cho mối quan hệ của bọn em sau này.” Sở Phàm nghĩ một lúc rồi nói.

“Em biết mà, Khương Dĩnh nhất định sẽ hiểu cho em thôi, em cảm thấy cậu ấy yêu Giang Phong chắc chắn là có điều gì đó khó nói bên trong.” Mộng Dao gật đầu.

Vì chuyện này mà sau đó hai người chơi cũng không được vui vẻ lắm, mua đồ xong rồi nhanh chóng ra về, hôm nay Sở Phàm cũng không tiêu hết bao nhiêu tiền, chiếc mặt ngọc hơn ba trăm nghìn cũng không phải trả, nên cũng chỉ dùng hết vài nghìn tệ, đấy là Sở Phàm còn phải ép Mộng Dao mua quần áo, cô bé này sợ thứ mình muốn mua lại có giá trên trời nên cũng không dám mua nhiều.
Nhưng khi đem đồ mới về đến nhà lại bị Bạch Ngọc Lan lấy hết, cũng không biết một người đàn bà sắp năm mươi tuổi rồi còn thích những bộ quần áo trẻ trung sặc sỡ này để làm gì, muốn cưa sừng làm nghé à?

Những lời này Sở Phàm chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra, ít nhất giờ đây bố mẹ Mộng Dao cũng đối xử với anh không đến mức đánh chửi rồi đuổi ra ngoài, tuy đều là công của tấm vé số không có thật kia...... nhưng đối với Sở Phàm và Trần Mộng Dao mà nói chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan giao cho Sở Phàm một nhiệm vụ, chính là làm tài xế đi đón người, hôm nay người nhà của Bạch Ngọc Lan sẽ đến đây, là cả nhà anh cả bà ta cùng đến, cũng là cậu cả mợ cả của Mộng Dao và Mộng Vũ, tất nhiên cũng không thể vắng mặt hai anh con trai ngỗ ngược của nhà đó.
Thật ra mà nói, ba năm qua bọn họ có đến đây khoảng bảy đến tám lần, lần nào cũng là mượn tiền, rồi lại dùng số tiền đó đầu tư vào dự án của nhà họ Trần với nhà bọn họ, muốn đứng trên cương vị người đầu tư để ăn chia hoa hồng, tính toán cũng kinh thật đấy, nhưng cũng chỉ là tính toán như vậy thôi, cả nhà Bạch Ngọc Lan có thể cho bọn họ mượn bao nhiêu tiền chứ? Ít thì vài nghìn, nhiều thì cũng chỉ hơn mười nghìn tệ, chút tiền này mà cũng đòi đầu tư ăn chia hoa hồng à? Nếu có chuyện tốt như vậy Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan đã tự làm lâu rồi, làm gì có chuyện để cho người khác kiếm, làm gì có chuyện đến giờ vẫn nghèo chẳng có gì cả, nếu không phải là Mộng Dao kiếm được vài trăm nghìn từ dự án thì e là bọn họ cũng chỉ là một nhà có gia cảnh vô cùng bình thường mà thôi.
Tuy mấy trăm nghìn này đối với cả nhà Bạch Ngọc Lan mà nói cũng chẳng thấm vào đâu, chẳng đem lại sự thay đổi lớn nào cả.

“Anh Sở Phàm, hay là em đi cùng anh nhé, mấy người đấy chắc chắn sẽ lại nói anh cho mà xem.” Ở dưới nhà, Sở Phàm vừa ngồi vào ghế lái thì Trần Mộng Dao bước tới.

“Không cần đâu, công ty em vẫn còn việc phải làm đúng không? Em đến công ty trước đi, anh về rồi sẽ đến chỗ em.” Sở Phàm ấn kính cửa xe xuống, xoa đầu cô rồi cười.

Từ khi được ngồi vào vị trí người phụ trách dự án, Trần Mộng Dao gần như ngày nào cũng bận, đa số thời gian đều chú tâm vào dự án của công ty, nhưng Mộng Dao tuy bận mà vẫn cảm thấy rất vui, cô rất yêu thích công việc này, làm việc vô dùng minh bạch và giúp đỡ được nhiều người, cô đích thân giám sát một phần thị trường tiêu thụ thuốc của khu Tịnh Yên này.
Mộng Dao nghe lời anh rồi rời khỏi nhà họ Trần để đến công ty, một mình Sở Phàm lái xe đến bến xe phía Nam của thành phố Vân Hải.

Quê của Bạch Ngọc Lan ở một huyện phía Nam, gả vào được nhà họ Trần ở thành phố cũng là vì ngày xưa bà ta là bạn học cùng với Trần Thủ Quốc, giờ đây cả nhà họ Bạch ai nấy đều nói Bạch Ngọc Lan may mắn, gả vào đấy như được đổi đời, cho nên mấy năm nay vẫn thường có những họ hàng tìm đến tận nơi để mong kiếm chác được gì đó.

Nhưng nhà Trần Thủ Quốc không có tiền mà cũng chẳng có nguồn tài nguyên nào cả, mà kể cả có, thì cũng bị đám họ hàng vô liêm sỉ này hút sạch thôi.

Về gia đình nhà cậu Mộng Dao, Sở Phàm quả thực cũng không có chút thiện cảm nào, đúng như Trần Thủ Quốc nói vậy, toàn là đám người khôn lỏi, nhất là vợ của cậu cô ấy và hai anh con trai nữa, phải nói là đã lật đổ sự tồn tại về nhân sinh quan của con người, đúng là mẹ nào con nấy, mà bọn họ lại rất coi thường sở Phàm, lần này Bạch Ngọc Lan bảo Sở Phàm đi đón, e là cũng cố tình muốn làm khó anh.
Vừa đỗ xe ở cổng bến xe, Sở Phàm nhìn thấy ngay bốn người nhà cậu cả của Mộng Dao, hai cậu thanh niên tầm tuổi Sở Phàm đang đứng ngó nghiêng, trên đầu còn gài cặp kính râm, tóc nhuộm vàng, trông không khác gì mấy bọn ăn chơi đua đòi cả.

Thấy Sở Phàm bước từ siêu xe xuống, đôi mắt của hai cậu thanh niên đó đột nhiên sáng lên, giơ tay vẫy bố mẹ rồi đi tới: “Sở Phàm? Mẹ mày chứ mày mượn ở đâu được con Mescedes này đấy? Có mình mày đến đón bọn tao à? Em gái tao Mộng Dao Mộng Vũ đâu?”