“Tôi bảo này, mấy người trơ tráo vừa thôi.” Sở Phàm tối sầm mặt lại, cảm giác IQ của mình như bị sỉ nhục, chuyện này là cũng có thể đổ lên đầu anh?
“Cậu ăn nói kiểu gì đấy? Một kẻ đến đây ở rể lại dám gân cổ lên cãi à? Có tin là tôi sẽ bảo em tôi đuổi cậu ra ngoài đường ngủ không?” Bạch Ngưu Lan đi lên phía trước, cơ thể rắn chắc đứng chắn trước mặt Sở Phàm rồi nhìn vào anh với vẻ thách thức.
“Đúng thế, dám tức giận cơ đấy? Đi, chúng ta vào nói với Bạch Ngọc Lan, loại đàn ông suy đồi đạo đức như thế này mà vẫn chấp nhận được? Thế chẳng phải là hủy hoại Mộng Vũ cả đời hay sao? Gả Mộng Vũ cho con trai chúng ta còn hơn.” Lý thúy nói như có lý lắm, rồi xắn tay áo đi vào trong nhà.
Sở Phàm không thèm để ý đến bọn họ, lấy luôn chiếc Mescedes còn lại đến thẳng chỗ công ty mà Mộng Dao đang làm việc.
Bạch Siêu và Bạch Kiệt nhìn Sở Phàm lái chiếc xe Mescedes của bọn họ đi, muốn ngăn lại cũng không được, đành hậm hực đi lên trên nhà.
Dù sao cái tội này chắc chắn là Sở Phàm phải chịu, ai nói cũng vô tác dụng, lý lẽ là của nhà bọn họ.
Đến công ty, trong phòng làm việc chỉ có một mình Mộng Dao, thấy Sở Phàm đến cô nhoẻn miệng cười, bắt đầu thu dọn đồ trên bàn làm việc của mình: “Anh đón mọi người xong rồi à? Mọi người có làm khó anh không? Cả nhà cậu em chẳng có ai ra gì cả, chắc anh cũng quá rõ điều này.”
Thấy Mộng Dao đứng đó cười, Sở Phàm nhếch miệng với vẻ bất lực, kể lại chuyện vừa rồi cho cô nghe, đến Mộng Dao cũng phải kinh ngạc đến há mồm trợn mắt.
“Không phải chứ? Đã vô liêm xỉ đến mức này rồi cơ à? Tự bọn họ đâm hỏng xe lại đổ tội cho anh? Hơn nữa xe là của anh, dựa vào cái gì mà đi mách với mẹ em chứ?” Nụ cười trên gương mặt Trần Mộng Dao đông cứng lại, tức đến mức run người, mấy người đấy đúng là khiến cho người ta tức chết, không hiểu mẹ em năm nào cũng chăm chỉ liên lạc với bọn họ làm gì không biết.
“Thôi kệ đi, anh cũng chẳng để bụng, nhưng bọn họ vẫn chưa biết anh và chị em đã hủy hôn ước rồi, vẫn tưởng anh ở rể nhà họ Trần, cũng không biết tý gì về chuyện của anh với em cả, nếu không không biết sẽ lại nói kiểu gì nữa.” Sở Phàm khoát tay với vẻ không quan tâm.
“Chuyện của hai chúng mình chưa đến lượt bọn họ phải lo, nhưng chuyện xe bị đâm hỏng thì em nhất định phải nói rõ với bố mẹ em, nếu không chắc đổ lỗi lên đầu anh thật ấy chứ.” Trần Mộng Dao nhíu mày, với tính tình hiền dịu có tiếng như Mộng Dao cũng không có chút thiện cảm gì với cả nhà Lý Thúy cả, cảm giác như người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy, bọn họ lúc nào cũng tham lam vô độ, đúng như kiểu lòng tham không đáy, rồi mặt dày đến tột độ, nhiều lúc chỉ là người ngoài cuộc thôi cũng phải cảm thấy xấu hổ.
“Chúng mình về thôi.” Sở Phàm giúp Mộng Dao dọn đồ rồi hai người ra khỏi công ty.
Nhưng hai người họ lại không hề thấy có một người đứng gần công ty nhìn bọn họ từ xa, trên tay cầm điện thoại chụp lại lúc hai người họ đang lên xe.
“Chúng mày mà cũng muốn đấu với tao à? Không làm cho chúng mày tan cửa nát nhà, phải ở nơi đầu đướng xó chợ thì Trần Văn Kiệt Kiệt tao sao có thể làm trụ cột của nhà họ Trần được?”
Phía sau, Chung Đình cũng đang từ từ đi đến, trên tay cầm xấp tài liệu.
“Đây chính là chứng cứ buôn bán thuốc giả và phạm tội tham ô mà em tự tạo ra dựa vào tiến trình công việc của Trần Mộng Dao gần đây, không có một sơ hở nào hết, chỉ cần chúng mình tự dàn dựng bắt quả tang tại hiện trường thì nó sẽ không chối nổi đâu.” Chung Đình nói.
“Được, mấy hôm nữa sẽ cho bọn họ bất ngờ!” Trần Văn Kiệt híp mắt cười.
“Có cần báo cho Trần Mộng Vũ không?” Chung Đình hỏi.
“Không vội đâu, Trần Mộng Vũ còn muốn đối phó với bọn họ hơn cả chúng mình nữa ấy, biết đâu nó đã có kế hoạch sẵn rồi cũng nên, nếu Trần Mộng Vũ ra tay trước thì càng hay, chúng mình chẳng phải lo gì nữa.” Trần Văn Kiệt cười nhạt.
“Anh định làm như thế nào? Bà nội nói tập đoàn Minh Châu chỉ đích danh nó làm người phụ trách, kể cả chúng mình có cướp được cái vị trí đấy thì cũng sẽ không thể tiếp tục được dự án này nữa.” Chung Đình hỏi tiếp.
“Đương nhiên là anh biết chuyện này rồi, cho nên không thể dùng thủ đoạn bình thường được, muốn biến nó thành con rối, thì phải uy hϊếp nó, khiến nó cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy không thể chống đối được với chúng ta.” Trần Văn Kiệt nắm chặt nắm đấm: “Anh có kế hoạch sẵn rồi, em không cần hỏi nhiều, mấy ngày này đừng có đối phó gì với nó, tránh để nó cảm thấy nghi ngờ.”
“Đến Mescedes còn mua được, cử để cho bọn mày sướng vài hôm đã, rồi tao sẽ đẩy bọn mày xuống địa ngục hết, tất cả mọi thứ đều sẽ phải thuộc về tao!” Trần Văn Kiệt âm thầm thề độc trong lòng.
Sau đó hai người đi khỏi công ty và trở về nhà họ Trần.
Sau khi Sở Phàm vừa đi khỏi, Lý Thúy và Bạch Ngưu Lan lên trên tầng vào trong nhà Trần Thủ Quốc, Lý Thúy luôn miệng oán thán, mở cửa ra như lại càng nổi giận đùng đùng, thấy Bạch Ngọc Lan là chạy đến nắm lấy tay bà ta luôn.
“Chị nói này Ngọc Lan, sao em vẫn chưa tống cổ thằng ranh Sở Phàm kia đi thế? Còn để nó đi đón anh chị? Hai đứa rốt cuộc là nghĩ gì thế hả?” Lý Thúy nói với giọng đau đớn.
“Chị Thúy sao vậy?” Bạch Ngọc Lan cảm thấy thắc mắc, không biết vì sao Lý Thúy lại tức giận đến vậy.
“Em xem cái thằng Sở Phàm đó, đi con xe Mescedes thì ra oai, nhà em mua siêu xe sao lại để loại người như thế đi chứ? Không thấy xót của à, vừa về đến nơi đã đâm xe vào tường, móp méo hết cả đầu xe, nói nó vài câu mà nó còn tức giận, làm gì có loại người như thế chứ? Nó không tiếc cái xe chứ bọn chị nhìn mà thấy xót.” Lý Thúy nói với giọng tức tối.
Lát nữa bà ta mở miệng xin chiếc xe, nếu nhà họ Trần lại cho bọn họ chiếc xe bị đâm đó thì chẳng phải thiệt thòi lớn à? Tự mình phải bỏ tiền ra sửa? Có khác gì làm khó bọn họ không?
“Cái gì? Nó đâm xe à?” Bạch Ngọc Lan giật mình: “Có bị hỏng nặng không?”
Tuy xe là do Sở Phàm mua, nhưng Bạch Ngọc Lan sớm đã coi nó như đồ của nhà họ Trần rồi, làm gì có chuyện để người khác làm hỏng chứ?
“Nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng sau này đừng có đưa chìa khóa xe cho nó nữa, thằng ranh đấy là cái thá gì chứ? Lại còn đòi đi Mescedes? Ra vẻ lắm, không biết là muốn khoe khoang kiểu gì nữa?” Lý Thúy cười khẩy nói.
Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan nhìn nhau, hai người đều không nói xe đó là của Sở Phàm, thứ nhất là bọn họ sẽ không tin, thứ hai là hai người bọn họ cũng sĩ diện, muốn oai trước mặt họ hàng một chút, cái cảm giác mãn nguyện đó lớn đến mức nào? Không nói thì cũng biết.
“Về đây em sẽ nói cho nó một trận, đi kiểu gì mà đâm xe như thế, sau này có đi nổi nữa không? Có mắt để đi đâu không biết?” Bạch Ngọc Lan cũng tức giận nói.
Sau đó hai nhà nói chuyện phiếm, tâm sự những chuyện thường ngày, nhưng Bạch Siêu chốc chốc lại nháy mắt ra hiệu cho bố mẹ hắn, Lý Thúy hiểu ý nên hắng lên một giọng: “Ngọc Lan à, nhà em mua hai chiếc xe Mescedes là để làm gì thế?”
Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc lại nhìn nhau, không biết đối phương hỏi vậy là có ý gì?
Nhưng Bạch Ngọc Lan cũng trả lời: “Haiz, chúng em cũng cảm thấy hơi lãng phí, nhưng đã mua rồi thì cừa hàng 4S cũng đâu có cho trả lại đâu.”
Về chuyện này thì Bạch Ngọc Lan cũng muốn hỏi rõ Sở Phàm, có mấy trăm nghìn đó cho bọn họ không được à? Mua hai chiếc xe giống hệt nhau có ăn được không?”
Lúc này nghe thấy giọng Lý Thúy vui mừng nói: “Đúng vậy, chị cũng thấy hơi lãng phí, một gia đình thì đâu cần hai xe như vậy chứ? Một chiếc là đủ rồi, chị với anh trai em cả đời này cũng đã mua xe đâu.”
Bạch Ngưu Lan hai tay cọ sát vào nhau: “Mà em gái này, em xem hai chiếc xe Mescedes ở dưới, cho nhà anh một chiếc được không?”