Chàng Rể Phi Thường

Chương 420: Hoa Mạn Đà La




“Ọc ọc ọc...”

Trong nháy mắt, đầu của Caesar đã lìa khỏi xác và lăn ra một chỗ thật xa, hắn chết không nhắm mắt, vì không thể tin nổi Sở Phàm lại mạnh đến vậy.

Kine thì ngẩn ra, cô ta đang trốn phía sau thi thể của Caesar, bị đám máu tươi phun đầy mặt.

Nhưng dù sao cô ta cũng là sát thủ, nhìn quá nhiều cảnh tượng thế này rồi nên không hề sợ hãi nữa.

Cô ta nở một nụ cười quyến rũ, kéo dây kéo của bộ áo da xuống.

Một cảnh tượng khiến cho tất cả đàn ông thế thế giới không thể chối từ đã hiện ra trước mắt Sở Phàm.

“Anh... Anh Sở, chỉ cần anh thả tôi ra, thì tối nay tôi sẽ là của anh. Tôi biết nhiều kỹ thuật lắm, chắc chắn sẽ cho anh trải nghiệm đủ loại cảm giác trên đời, anh có muốn thử không?”, trên mặt Kine vẫn còn dính máu tươi của anh trai ruột, nhưng cô ta lại đi cười nịnh nọt với người đã vừa gϊếŧ chết anh mình.
Sở Phàm nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh lùng.

Anh giơ tay về phía trước, rồi nắm chặt, dùng sức mấy cái.

Ánh mắt của Kine trở nên quyến rũ, môi đỏ khẽ mở, phát ra những âm thanh làm người ta phải nóng người.

Nhưng chỉ một giây sau, sự quyến rũ trong mắt cô ta đã biến thành ngạc nhiên, hơi thở tràn đầy mê hoặc đã biến mất, chỉ còn tiếng kêu đau đớn phát ra.

Không biết từ lúc nào mà ngực cô ta đã bị găm bởi một con dao, máu tươi ồ ạt chảy ra, rơi xuống đất.

“Chiêu này chắc đã giúp cô chạy thoát nhiều lần rồi nhỉ?”

Sở Phàm lạnh lùng nhìn cô ta, cười nhạt, nói.

“Nhưng mà xin lỗi nhé, người phụ nữ của tôi đều hơn cô về mọi mặt, dù là vẻ ngoài hay khí chất, cho nên tôi chẳng có cảm giác gì với cách cô quyến rũ tôi cả. Đi xuống với anh trai cô đi, đừng để cho hắn đợi”.
Nói rồi, tay Sở Phàm hướng về phía trước, dao găm xuyên qua cô ta cái “bụp”, găm thẳng vào cành cây phía sau Kine.

Một nửa thân dao đã cắm vào cây, dưới tác dụng lực mạnh mẽ đó đã khiến cho cả cây rung lên.

Mà Kine cũng không còn thở nữa.

Sau khi xác định cả ba người này đã chết hẳn, Sở Phàm mới chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh mới nhìn về một góc nào đó với ánh mắt thâm thúy, rồi khẽ đạp chân một cái và biến mất.

Trong bóng tối, một bóng người mặc toàn đồ đen khẽ run lên.

Một lúc sau, anh ta xác định là Sở Phàm không quay lại thì mới lấy ra máy liên lạc có hình thù kỳ dị từ trong túi áo, bấm một dãy số.

“Bóng Đêm, có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói khàn đặc vang lên từ đầu máy bên kia.

“Thưa sếp, cậu hai nhà họ Sở... hình như đã phát hiện ra tôi rồi ạ”, người áo đen e dè nói.
“Sao cậu ta lại phát hiện ra cậu được, Sở Phàm đâu có mạnh bằng cậu”, người ở đầu máy bên kia nghi ngờ nói.

Người áo đen im lặng một hồi rồi mới đáp: “Thưa sếp, thực lực của cậu hai nhà họ Sở tăng lên rất nhanh. Từ khi cậu ấy bắt đầu luyện võ thì mỗi ngày đều có tiến bộ một cách không giới hạn, chỉ sợ thực lực của cậu ấy đã khác một trời một vực với khi sếp gặp cậu ấy ngày đó rồi ạ!”

Nghe vậy, người thần bí được gọi là sếp ở đầu dây bên kia cũng chìm vào im lặng.

Người đàn ông được gọi là “Bóng Đêm” này là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của “sếp”, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Thế mà hiện tại Sở Phàm đã đuổi kịp Bóng Đêm rồi, chẳng lẽ tên nhóc này tiến bộ nhanh vậy sao?

“Tôi biết rồi, vậy cậu giám sát thêm một thời gian nữa rồi trở về đi, chắc Sở Phàm không cần cậu âm thầm bảo vệ nữa đâu”, người “sếp” yên lặng nói.
“Rõ!”

Bóng Đêm gật đầu, ngắt điện thoại.

Sau đó, bóng dáng của anh ta cũng từ từ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.

Mặt khác, Sở Phàm đã trở về đến bệnh viện.

Đúng lúc gặp Giang Mậu đi ra, tay cầm điện thoại, biểu cảm lo lắng.

“Giang Mậu, chuyện sao rồi, đã phẫu thuật xong chưa?”, Sở Phàm nhìn thấy hắn thì vội hỏi.

“Cậu Phàm, cậu đến đúng lúc quá, tôi đang định gọi cho cậu đây!”

Giang Mậu thở phào rồi vội vàng nói: “Hàn Nham đã phẫu thuật xong, bác sĩ lấy được mảnh đạn ra ngoài rồi, nhưng có một mảnh đè vào mạch thần kinh não của cậu ấy, nên đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại”.

“Vậy khi nào anh ấy mới tỉnh?”

“Bác sĩ nói không rõ, chỉ có thể trông chờ vào vận may của Hàn Nham thôi, tình huống xấu nhất là, cả đời này cậu ấy sẽ không tỉnh lại được nữa”.
Giang Mậu bất lực thở dài, lắc đầu nói.

Cả đời không tỉnh, tức là Hàn Nham sẽ trở thành người thực vật.

Sở Phàm nhíu chặt lông mày, dĩ nhiên là không thể nào chấp nhận nổi tình huống này.

“Để tôi vào xem anh ấy”.

Sở Phàm quay đầu, đi thẳng vào phòng bệnh của Hàn Nham. Khi anh nhìn thấy dáng người đang đeo mặt nạ dưỡng khí, khắp người là băng gạc, nằm trên giường bệnh, lòng anh áy náy vô cùng.

Nếu không vì anh quá tự tin, Hàn Nham sẽ không bị như thế này, cho nên anh phải cứu được Hàn Nham, bằng mọi cách!

Đi đến một chỗ, Sở Phàm cầm điện thoại ra gọi cho bác Đinh, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

Bác Đinh cũng vô cùng thương cảm về chuyện Hàn Nham bị thương.

Ông nói: “Cậu chủ, tôi biết có một loại thuốc rất có ích với vết thương về thần kinh”.

“Là thuốc gì vậy?”
Sở Phàm ngạc nhiên, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.

“Tôi xem được trong sách cổ, tên nó là ‘Hoa Mạn Đà La’, nghe nói nó lớn lên ở nơi cực lạnh, hấp thụ khí lạnh đủ trăm năm thì mới nở hoa. Loại hoa này vô dụng với vết thương ngoài da, nhưng nếu điều trị liên quan đến thần kinh hay vết thương bên trong thì sẽ rất có hiệu quả!”,

“Tôi lúc trước không tin loại hoa này tồn tại, vì ghi chép quá sức mơ hồ, nhưng 10 năm trước, tôi đã thấy nó trong một hội đấu giá. Người mua được nó là một dòng họ rất mạnh ở phương Tây, về tổng thể thì cũng không kém chúng ta nhiều!”

Nghe vậy, Sở Phàm chìm vào suy tư.

Không nói đến chuyện anh còn chưa trở thành người chủ chân chính của nhà họ Sở, chưa thể lấy danh nghĩa Sở Phàm đi đàm phán chuyện ‘Hoa Mạn Đà La’ với dòng họ kia được.
Cho dù cuối tháng này anh có thắng trong cuộc thi đọ sức, trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Sở, thì anh có thể lấy được đóa hoa đó ư?

Chưa chắc.

Mà Hàn Nham thì không chờ lâu được đến vậy.

Bác sĩ nói rồi, nếu trong vòng một tuần mà Hàn Nham không tỉnh lại, thì anh sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.

“Cậu chủ, cậu đừng lo lắng quá, tôi nói với cậu những chuyện này là để nhấn mạnh độ quý hiếm của loài hoa kia thôi. Và ba ngày sau nó sẽ được bày bán ở hội đấu giá cao cấp ở thành phố Đông Hoa bên cạnh!”

Vào lúc Sở Phàm tuyệt vọng, giọng nói của bác Đinh lại vang lên.

Lúc này, Sở Phàm thật sự muốn đánh cho ông già này một trận.

Lúc nào cũng chỉ nói một nửa, làm người ta lo muốn chết à!

“Cháu biết rồi, cháu sẽ chuẩn bị ngay, cháu phải lấy được bông hoa này!”, Sở Phàm trả lời bằng một giọng kiên định.