Chàng Rể Phi Thường

Chương 421: Đến thành phố Đông Hoa




Thành phố Đông Hoa.

Sở Phàm dẫn Giang Mậu đi ra, từ lúc ở bến xe đến giờ đã là hai ngày trôi qua.

Trong hai ngày này, anh cho người của Phàm Giới lục tung thành phố Vân Hải lên, đúng là tìm được một vài tên sát thủ còn may mắn chưa mất mạng trong lần hành động này.

Bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối, chuẩn bị tấn công Sở Phàm, nhưng không ngờ rằng còn chưa kịp hành động thì đã bị người của Phàm Giới phát hiện.

Đối phó với những tên sát thủ ngoan cố này, Sở Phàm không hề mềm lòng, ra lệnh gϊếŧ sạch.

Khi xác định thành phố Vân Hải tạm thời không còn nguy cơ gì nữa thì anh mới cùng Giang Mậu đi đến thành phố Đông Hoa.

Thành phố Đông Hoa là một đô thị siêu cấp vùng duyên hải, kinh tế phát triển hơn thành phố Vân Hải không biết bao nhiêu lần, nhưng trùng hợp là ở đây cũng có chi nhánh của cao ốc Thiên Môn, hình như người quản lý tên là Tưởng Tiến, là một trong những nhân viên chủ quản của cao ốc Thiên Môn tại thành phố Vân Hải.
Lúc này, Sở Phàm nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Sao không thấy người tới đón vậy, Giang Mậu, anh gọi điện thoại cho bác Đinh xem nào”.

“Vâng, cậu Phàm”.

Giang Mậu nghe theo, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bác Đinh.

Hỏi thăm một hồi, Giang Mậu cụp máy rồi nói: “Cậu Phàm, bác Đinh nói xe đã đi từ một tiếng trước rồi, đáng lẽ bây giờ phải có mặt chứ, nhưng tại sao lại không thấy ai thế này?”

Sở Phàm chau mày: “Thôi kệ, chúng ta tự đi cũng được, cũng không phải không biết đường”.

Nói rồi, anh tiến lên, đi ra khỏi bến xe.

Kết quả còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy một tiếng mắng chửi chói tai từ phía sau truyền đến.

“Này, ông bị mù à, giày của tôi là loại AJ bản giới hạn đấy, thế mà dám giẫm lên, ông có đền nổi không hả?”

Sở Phàm quay đầu lại nhìn, thấy người đang mắng chửi là một cô gái ăn mặc rất thời thượng.
Lúc này, cô ta đang lớn tiếng mắng mỏ một ông cụ ăn mặc rách rưới, ngón tay chỉ vào ông, thiếu điều muốn chỉ thẳng vào mũi của ông cụ.

Ông cụ vội vàng kéo áo của mình, ánh mắt thấp thỏm: “Cháu... cháu gái, tôi không cố ý đâu, hay để tôi giặt cho cháu nhé?”

“Giặt? Giặt cái gì mà giặt!”

Cô gái thời thượng này không buồn để ý, còn ác độc đẩy ông cụ ngã xuống đất: “Loại như ông có đi nhặt đồng nát cả đời cũng không mua nổi cái dây giày đâu! Giờ ông giẫm lên giày của tôi mà còn muốn cầm đi rửa à? Tôi nhổ vào mặt ông ấy!”

Cô ta nhổ nước bọt vào mặt ông cụ, rồi lướt một vòng, thấy có mấy tờ tiền màu đỏ rơi ra từ trong túi của ông cụ.

“Ái chà, ông cũng có tiền đấy nhờ”.

Cô ta cười khẩy, khom người nhặt tiền của ông cụ lên, rồi vo viên lại lau sạch giày của bản thân.
“Đừng mà, đừng mà, đó là tiền tôi đi chữa bệnh cho bạn già của tôi mà, đừng làm nó rách!”, mặt ông cụ biến sắc, vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Nhưng ánh mắt cô ta càng thêm khinh bỉ, lúc ông cụ muốn tiến đến ngăn cản, cô ta còn đạp ông cụ một phát, khiến ông lại ngã lăn ra đất.

Thấy cảnh đó, các hành khách xung quanh cũng trở nên tức giận.

“Nè, cô bị làm sao vậy hả, chỉ là giẫm lên giày thôi, sao lại vừa đánh vừa mắng người ta chứ!”

“Đúng vậy, còn lấy tiền chữa bệnh của người ta để lau giày nữa, giày của cô làm từ vàng hay gì?”

“Mau xin lỗi và đỡ ông cụ lên đi, không thì đừng trách chúng tôi không lịch sự!”

Nhóm người vây cô gái kia lại, không ngừng chỉ vào cô ta và mắng mỏ.

Thấy người xung quanh tức giận, cô ta cũng không hề sợ hãi mà nhún vai, cười khẩy rồi nói: “Các người là cái thá gì mà đòi ăn nói như vậy với tôi? Các người có biết tôi là ai không?!”
“Dù cô là ai thì cũng không được phép đối xử với người khác như vậy!”

Có người nói một câu công bằng.

“Ha, đúng là bọn ếch ngồi đáy giếng. Tôi không phải người Hoa Hạ, mà là người gốc Hoa Hạ đã nhập tịch nước ngoài, thế mà các người dám nói với tôi bằng cái giọng điệu đó à, một lũ nghèo hèn!”, cô ta cười lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ.

Nói xong, cô ta lại cướp lấy mấy tờ tiền của ông cụ, vo lại rồi tiếp tục lau giày của mình như không có gì xảy ra.

Những người xung quanh không chịu được nữa, chuẩn bị ra tay, thì bị vài người nhận ra thân phận của cô gái này kéo lại.

“Mấy người ngăn tôi lại làm gì?”

“Người anh em, bình tĩnh đã, cô gái này có thân phận không đơn giản đâu, cô ta không những có quốc tịch nước ngoài mà còn là em gái của ông chủ Tưởng nữa!”
“Ông chủ Tưởng, ý anh là... chẳng trách lại ngang ngược như vậy!”

Khi biết được thân phận của cô gái, người xung quanh tuy tức giận nhưng cũng không dám làm gì nữa, chỉ có thể khó chịu lườm cô ta.

Cô ta nhếch miệng cười, dĩ nhiên là nghe thấy được những lời bàn luận liên quan đến thân phận của mình, chuyện đùa, nếu như không có chỗ dựa, cô ta dám ngang ngược vậy chắc?

Vào lúc cô ta định lấy thêm một tờ tiền nữa từ chỗ ông cụ, một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh cô ta.

Cô ta khó chịu vì bị che mất tầm nhìn, đang chuẩn bị mắng chửi tiếp thì đối phương đột nhiên nhấc chân, giẫm mạnh vào đôi AJ quý hơn mạng người đó của cô ta.

“Á!”

Cô ta hét thất thanh, sự đau đớn ở bàn chân truyền đến làm khuôn mặt vừa mới phẫu thuật không lâu của cô ta nhăn như trái mướp đắng.
“Anh, anh muốn chết à!”

Cô ta ác độc lườm người đàn ông đột ngột xuất hiện phía trước mình, tức tối hét lên.

“Xin lỗi ông cụ rồi đền lại số tiền cô vừa làm hỏng thì tôi sẽ tha cho cô, nếu không thì tôi sẽ giẫm nát chân cô đấy, không tin thì cứ thử xem”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Anh là cái quái gì mà dám dạy dỗ tôi?”

Cô ta tức đỏ mắt, phẫn nộ nói: “Có giỏi thì nói tên ra, tôi sẽ khiến anh không đi ra khỏi được bến tàu này luôn!”

Người đàn ông chau mày rồi nói: “Tôi là Sở Phàm”.

Không sai, người xuất hiện để dạy dỗ cô gái kia vào thời khắc quan trọng chính là Sở Phàm.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ thấy ai ngang ngược như vậy, càng không nói đến việc đối phương tự xưng mình là người Hoa Hạ có quốc tịch nước ngoài gì đó.

Sao, có quốc tịch nước ngoài thì ghê hơn là quốc tịch Hoa Hạ à?
“Sở Phàm chứ gì, tôi nhớ tên anh rồi, anh cứ chờ đấy!”

Nói rồi, cô ta rút điện thoại ra, định gọi cho ai đó.

Sở Phàm mới không rảnh giằng co với cô ta, anh tát vào mặt cô ta, khiến nửa bên mặt cô ta đỏ bừng, điện thoại cũng bị anh đánh cho vỡ ra thành từng mảnh, bay tung tóe khắp nơi.

Anh đè chân xuống, khiến cô ta gào lên thảm thiết.

Những người có thính lực tốt thậm chí còn nghe thấy tiếng “rắc rắc” do khớp xương bị gãy truyền ra.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh mau thả tôi đi, chân tôi gãy thật rồi!!”

Cô ta không ngang ngược được nữa, mặt giàn giụa nước mắt, nhăn tới mức khó coi.

“Mau xin lỗi, rồi đền tiền!”

Sở Phàm lạnh lùng nói.

Cô ta không dám dùng dằng, vội vàng xin lỗi ông cụ, đồng thời lấy ra một xấp tiền đặt trước mặt ông.

Sở Phàm nhìn qua, đoán chừng chỗ đó được khoảng chục nghìn tệ, thì mới nhấc chân lên.
“Anh... Anh chết chắc rồi, anh chờ đó cho tôi!”

Cô ta vừa thoát khỏi khống chế của Sở Phàm thì lại bắt đầu la lối, sau đó xoay người chạy ra khỏi bến tàu, chắc chắn là đang đi gọi người.