Chàng Rể Phi Thường

Chương 419: Ánh mắt lạnh như băng




“Đã vậy thì bọn mày đừng có trách tao không nương tay!”

Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng, rồi đột ngột biến mất tại chỗ.

Mà ở quả đồi đối diện, Gerlos đang dựa vào một phiến đá, cười nói với Caesar đang chĩa súng bắn tỉa để ngắm bắn: “Đại ca, đánh nhau một hồi mới phát hiện ra là đám lính đánh thuê đang chiến với chúng ta, tôi còn tưởng là Sở Phàm đang ở đối diện chứ, tò mò mãi vì sao hắn lại có nhiều súng như vậy”.

“Tiểu đội lính đánh thuê này có cách thức đánh nhau quen thật, hình như là đội biệt kích Báo Tuyết thì phải. Ngày trước bọn chúng bảo vệ cho một mục tiêu cần ám sát của chúng ta, sau đó bọn chúng thất bại, không những mục tiêu bảo vệ bị chúng ta ám sát thành công mà đội này còn tổn thất không ít, từ đó kết thành mối thù cho đến giờ”.
“Hóa ra là thế, vậy bọn chúng cũng không phải là đang cố tình giúp đỡ Sở Phàm nhỉ?”

“Có cố tình hay không thì quan trọng lắm à?”

Ánh mắt Caesar xẹt qua một tia chết chóc: “Chỉ cần dám đứng ở phe đối lập với Điển Ngục thì đều là đối thủ của chúng ta, cứ gϊếŧ hết là được!”,

“Một Sở Phàm nho nhỏ có chút lươn lẹo mà cũng đòi giải quyết được sát thủ Điển Ngục, có nên khen hắn quá mức ngây thơ không đây?”

Nói đến đây, Caesar nở một nụ cười ác độc.

“À, đại ca, sao bên đó không còn động tĩnh gì nữa vậy?”, Kine đang ngắm bắn ở phía đối diện, phát hiện mọi thứ im ắng bèn nghi ngờ hỏi.

“Chắc là đã đi hết rồi, dù sao đứng ở đó cũng đánh không lại chúng ta, mà súng bắn tỉa của đại ca thì có thể dễ dàng giải quyết chúng”, Gerlos cười khà khà, đắc chí: “Mà tôi đã đặt bẫy và đạn ngầm xung quanh chúng ta rồi, cho dù bọn chúng có tấn công từ phía nào thì cũng phải chạm vào mấy thứ đó, sẽ không bị lộ đâu!”
Nghe vậy, Kine mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Caesar thu súng lại, bắt đầu gỡ ra: “Chúng ta cũng chuẩn bị rời khỏi đây thôi, mục tiêu của tối nay là Sở Phàm, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu đánh nữa thì cũng không còn gì thú vị, nhưng thu hoạch duy nhất là tên đàn em của Sở Phàm đã chết vì đạn nổ, có lẽ Sở Phàm tức giận lắm nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, vào lúc đạn phát nổ, tôi còn nghe được tiếng gào thất thanh của cái tên đó mà”, ánh mắt Gerlos lạnh lùng, nhưng lại nở một nụ cười đắc ý, cả ba người cùng cười phá lên.

“Chuyện này thật sự buồn cười đến vậy à?”

Vào lúc bọn chúng còn chưa cười xong, một âm thanh giận giữ vang lên từ phía sau lưng chúng.

Gerlos hốt hoảng, vội vàng lấy ra con dao găm ở eo, quay lại rồi đâm về phía sau.

Dù là kẻ nào tới đi nữa, nếu không phải là đồng đội thì cứ ăn dao đi đã rồi nói.
“Két!”

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Con dao găm của Gerlos va phải một vật cứng cáp, cùng với một thứ sức mạnh truyền đến làm cho con dao găm đó bay ra!

Anh ta còn chưa kịp rút súng thì cổ họng đã bị một lưỡi dao lạnh lẽo kề lên, nhẹ nhàng xẹt qua.

“Phụt!”

Máu ở cổ họng anh ta tuôn ra như suối.

Gerlos ôm cổ, hai mắt ngỡ ngàng, không dám tin những gì vừa xảy ra.

Anh ta trừng mắt, nhìn về phía bóng tối một cách không cam lòng, muốn biết là kẻ nào đã đánh lén sau lưng, nhưng khi anh ta nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi và lạnh lùng đó thì lại sững sờ đến đần người!

“Sở... Sở Phàm?!”

Caesar và Kine phía trước nghe được tiếng động phía sau cũng vội vàng giương súng quay lại.

Nhưng lại không hề thấy dấu vết của Sở Phàm đâu, mà Gerlos đã nằm trên đất, hai mắt trống rỗng, máu từ cổ họng chảy ra không ngừng, rõ ràng là không thể cứu được nữa!
“Có chuyện gì thế này?!”

Ánh mắt Caesar nghiêm trọng, nhìn quanh theo bản năng, từ sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.

Anh ta đã hoàn toàn không cảm nhận được có người tới gần!

Không chỉ vậy, đối phương còn gϊếŧ chết Gerlos trong im lặng.

Phải biết rằng, tuy Gerlos chỉ là một sát thủ thiên về cháy nổ, nhưng năng lực cận chiến của cậu ta rất mạnh, kể cả hắn có muốn đánh bại Gerlos đi nữa thì cũng phải tốn rất nhiều sức mới được.

Nhưng lúc này, Gerlos còn không có cả cơ hội phản kháng và phản ứng lại mà đã chết rồi.

Rốt cuộc là kẻ nào mà lại mạnh đến vậy?!

“Anh, là kẻ nào vậy?!”

Kine cũng thấy đáng sợ, không kìm được mà tiến gần đến chỗ Caesar và hỏi.

Hóa ra hai người này là anh em ruột, nhưng vì sợ bị đối phương bắt thóp lấy một người ra uy hϊếp người còn lại cho nên đã luôn che giấu mối quan hệ này.
Nhưng vào lúc này, Kine đã bị nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tâm trí, nên cũng xưng hô theo bản năng.

Caesar nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn quanh, đồng thời kéo Kine ra phía sau, thần kinh cảnh giác cực độ.

“Hóa ra bọn mày cũng có người mà mình coi trọng, vậy tại sao còn dễ dàng tước đi mạng sống của người khác đến vậy?”

Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu hai người.

Caesar ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người nhảy từ trên cây xuống, hắn giương súng lên định tấn công theo bản năng thì lại chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt qua.

Cả bàn tay phải và súng của hắn đã không cánh mà bay, máu tươi ồ ạt chảy ra, căn bản không gì ngăn nổi.

“A!!”

Nỗi đau đến bất chợt khiến Caesar phải quỳ xuống.

Đến lúc này, một bóng người mới chậm rãi xuất hiện trước mặt Caesar và Kine, chính là Sở Phàm đã mất tích ban nãy.
“Sở... Sở Phàm, sao lại là mày?”

Kine nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, kinh ngạc hỏi.

Sở Phàm liếc cô ta một cái, không nói năng gì, mà chỉ im lặng nhìn Caesar.

“Chuyện tao hối hận nhất chính là đã không tự tay gϊếŧ chết bọn mày vào lúc đó, để bọn mày có cơ hội trốn thoát, khiến cho anh em của tao bị thương. Tao vô cùng áy náy và tự trách vì chuyện này!”

Sở Phàm bình thản nói, đồng thời cũng từ từ tiến gần về phía Caesar và Kine: “Để bù đắp lại sự áy náy và tự trách này, tao phải tự tay gϊếŧ chết bọn mày, báo thù cho những người anh em đã mất mạng của tao, cùng với Hàn Nham đang phải nằm trên giường phẫu thuật!”

“Hahaha, Sở Phàm, mày không cần phải tìm nhiều lí do cho hành động của mình như vậy đâu!”

Lúc này, Caesar ngẩng mặt lên, khuôn mặt hắn trắng bệch vì mất quá nhiều máu: “Mày chỉ đang sợ chết mà thôi. Mày lo rằng chúng tao còn sống thì sẽ tiếp tục làm mày bị thương, hoặc người thân mày bị thương. Báo thù vì anh em cái gì chứ, đều chỉ là cái cớ!”
“Sợ chết cũng là sai à?”

Sở Phàm nheo mắt, lạnh lùng nói: “Vì sợ chết, nên tao biết sự đáng giá của mạng sống và quý trọng mạng sống, nếu bọn mày không đến đây gây sự với tao, thì tao cũng chẳng đi gϊếŧ hại người khác làm gì”,

“Nhưng bọn mày thì sao?”

Sở Phàm quỳ xuống trước mặt Caesar, nhìn vào đôi mắt tràn đầy hận thù của hắn và nói: “Bọn mày chỉ vì tiền nên mới tước đi sinh mạng của người khác vô tội vạ, dù đối phương là ai, dù đối phương có người mình quan tâm như bố mẹ vợ con hay không, bọn mày chỉ giải quyết bọn họ bằng một lưỡi dao hoặc một viên đạn, rồi ung dung nhận tiền thưởng!”,

“Hờ, một chủ nghĩa ích kỷ khiến cho người khác phát tởm!”

“Vậy thì có sao, mày còn định mời Thượng đế xuống cảm hóa sát thủ bọn tao, kêu oan cho kẻ khác à?”, Caesar lạnh lùng mỉa mai.
Sở Phàm hơi im lặng rồi nói: “Có lẽ ngày trước tao cũng từng có ý nghĩ ấu trĩ như vậy, nhưng bây giờ, Thượng đế cái đếch gì, kẻ nào dám động vào người bên cạnh tao thì tao sẽ cho kẻ đó chết không chỗ chôn!”,

“Tao, muốn làm ác quỷ!”

Nói rồi, Sở Phàm giơ tay phải lên, ánh mắt lạnh như băng!