Nói rồi Sở Phàm ra khỏi bệnh viện.
Giang Mậu vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn theo hướng Sở Phàm vừa đi.
Ngay lúc nãy, hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn đằng sau bóng lưng Sở Phàm.
Phải biết rằng Sở Phàm mới chỉ là chàng thanh niên mới hai mấy tuổi.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu hai người gặp nhau, Sở Phàm đứng ra đàm phán với hắn vì bạn của mình.
Khi đó Sở Phàm vẫn chưa có khí thế như bây giờ, trên người anh lúc đó vẫn còn toát lên vẻ non nớt, vì thế nếu lúc đó Hạ Trúc không xuất hiện, Sở Phàm cũng chẳng có gì khiến hắn phải sợ.
Nhưng bây giờ, Sở Phàm hoàn toàn không cần bất kỳ ai, chỉ cần một bóng lưng toát ra sát khí của anh đã khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Nhưng mới có bao thời gian chứ, vậy mà Sở Phàm đã có sự thay đổi kinh khủng tới vậy.
Bên này, Sở Phàm đã xuống dưới tầng một.
Ngay trước mặt anh là các thành viên của Phàm Giới xếp thành từng hàng, nhìn mãi không thấy điểm cuối đâu Sở Phàm không hề có chút lo lắng nào.
Anh tiến lên phía trước một bước, giọng nói to dõng dạc: “Các anh em, hôm nay có kẻ ức hϊếp, chà đạp lòng tốt của chúng ta, làm tổn thương người của chúng ta ta, vậy nên giải quyết thế nào?!”
“Gϊếŧ!!”
Tất cả đều đồng thanh hô to.
Tất cả những người có mặt tại bệnh viện đều cảm giác tai ù tù, đầu óc quay cuồng.
“Được, tất cả hãy bắt đầu hành động, nhất định phải tìm được ba tên sát thủ bỏ trốn kia, dù có phải xới tung hết đất, lật tung thành phố Vân Hải này lên cũng không được để cho bọn chúng trốn thoát!”, Sở Phàm giơ tay chỉ huy, giọng lạnh lùng mà uy nghiêm.
Mọi người trong tổ chức Phàm Giới nghe xong thì lập tức hành động.
Tất cả tiến vào trong bệnh viện, ùn ùn như nước lũ có thể quét sạch bất cứ thứ gì mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Sở Phàm cũng không chậm trễ, anh lái xe của Giang Mậu đi thẳng về nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam.
Anh rất chắc chắn đám sát thủ Caesar sẽ không giằng co với đám lính đánh thuê của Trần Văn Vũ, bây giờ hoặc là bọn chúng đã chạy, hoặc vẫn còn đang trốn sự truy đuổi của đám Trần Văn Vũ.
Anh chỉ cần tới đó, quan sát manh mối là được.
Chưa đầy hai mươi phút, Sở Phàm đã tới khu nhà xưởng bỏ hoang kia, nơi này đúng là có dấu vết giằng co, thậm chí trên tường còn có những lỗ đạn chằng chịt.
Chứng tỏ đám người Trần Văn Vũ và ba tên sát thủ kia vẫn xảy ra đọ súng.
Bước tới sờ những lỗ đạn kia, Sở Phàm nhận ra mấy lỗ đạn gần đó vẫn còn rất ấm, vậy tức là cuộc đọ súng mới xảy ra cách đây không lâu.
“Vẫn còn kịp!”
Sở Phàm đảo mắt nhìn quanh, lần dấu vết và đuổi theo, đồng thời gửi tin nhắn phạm vi đại khái cần tìm kiếm cho những anh em Phàm Giới đang tìm kiếm trong khu vực thành phố Vân Hải để bọn họ tìm kiếm dễ dàng hơn.
Sau đó, Sở Phàm lái xe theo những dấu vết kia.
Chỉ lát sau, Sở Phàm đã nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp, không cần đoán cũng biết, đám người Trần Văn Vũ và đám sát thủ Caesar đang giao chiến với nhau.
Anh đỗ xe ở một nơi vắng vẻ, rồi cẩn thận đi theo nơi có tiếng súng, cuối cùng Sở Phàm nhìn thấy một đám người đang lợi dụng địa hình khác nhau trong khu rừng rậm rạp để nổ súng.
Nhưng lúc này, thực lực của đám lính đánh thuê của Trần Văn Vũ rõ ràng không mạnh bằng ba tên sát thủ kia.
Có vài tên lính đánh thuê đã ngã ra đất, không còn dấu hiệu của sự sống.
Mà nguyên nhân cái chết của bọn chúng đa số là do trúng duy nhất một phát đạn bắn giữa trán, máu túa ra không ngừng.
“Kỹ năng bắn súng của đám sát thủ kia đúng là không thể coi thường”.
Sở Phàm mím môi cười khẩy.
Sau đó nhanh như chớp, Sở Phàm đi thẳng tới chỗ đám người Trần Văn Vũ.
“Ai đó?!”
Trần Văn Vũ đang ngắm súng, cảm giác bên cạnh có động tĩnh nên vô thức chĩa súng sang đó.
Sở Phàm lấy tay kẹp lấy họng súng, hướng lên trời, “bùm” một tiếng, viên đạt sượt qua đầu anh bay thẳng lên trời.
“Mẹ nó, anh cố ý đúng không?”
Sở Phàm vỗ ngực, hốt hoảng nói.
Trần Văn Vũ nhìn thấy người kia là Sở Phàm thì nghiến răng nói: “Đúng thế, tao cố ý đấy, tao chỉ hận không thể bắn chết mày luôn, mày nhìn xem mày có đúng là sao chổi không! Đầu tiên là hại nhà họ Trần sụp đổ, bây giờ lại khiến đám anh em của tao kẻ bị thương, người bỏ mạng, rốt cuộc mày còn muốn thế nào?”
Nghe vậy Sở Phàm đưa tay lên gãi mũi với vẻ áy náy.
Anh vỗ vai Trần Văn Vũ nói: “Tuy rằng trước kia chúng ta là kẻ thù, nhưng nể mặt lần này anh giúp tôi, sau này tôi sẽ không ra tay với anh, mâu thuẫn của nhà họ Trần thì tính sau, chuyện lần này cứ giao cho tôi giải quyết đi!”
“Cái gì, một mình mày giải quyết?”
Trần Văn Vũ như là nghe được truyện hài, nhìn Sở Phàm như nhìn thằng đầu óc có vấn đề.
Mấy tên lính đánh thuê kia cũng nhìn Sở Phàm với vẻ khó hiểu, không biết rốt cuộc anh có tài cán gì mà dám nói như thế.
Nhưng nếu Sở Phàm thật sự muốn một mình đánh lại ba tên sát thủ Điển Ngục kia thì bọn họ chắc chắn là sẵn lòng.
Dù sao trận chiến tối nay đối với bọn họ đúng là tai họa trời giáng.
Vốn bọn họ nhận lời mời của Trần Văn Vũ chỉ là để đối phó với Sở Phàm, vì thế không hề đem theo trang thiết bị hiện đại cao cấp nào, lúc này mới bị ba tên sát thủ Điển Ngục áp đảo, thậm chí còn tổn thất mất vài anh em, nếu như để bọn họ chuẩn bị kỹ càng thì cho dù không phải là đối thủ của Điển Ngục thì ít ra cũng sẽ không khốn đốn như bây giờ.
“Đương nhiên là tôi nghiêm túc rồi”.
Sở Phàm nhe răng cười, vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, tôi mà đã dám nói thì nhất định sẽ làm được”.
“Các anh em, hắn muốn đâm đầu vào chỗ chết thì để cho hắn toại nguyện, chúng ta mặc kệ hắn!”
Trong lúc đám lính đánh thuê vẫn đang ngơ ngác không nói được câu gì thì Trần Văn Vũ đã hất tay, lạnh lùng nói.
Tất cả nghe nghe xong thì cũng hơi do dự, nhưng sau đó liền chuẩn bị rời khỏi đó.
Nói cho cùng bọn họ chẳng thân thích gì với Sở Phàm, Sở Phàm cho bọn họ một ơn huệ thì vừa nãy họ cũng đã trả rồi, hai bên không nợ gì nhau, ngoài ra tuy rằng bọn họ có thù với Điển Ngục, nhưng không hề muốn giao chiến với bọn chúng khi chưa chuẩn bị gì, đấy không phải báo thù mà là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trước khi đi, Trần Văn Vũ hơi ngập ngừng, hắn định ném khẩu súng trên vai cho Sở Phàm, coi như là sự giúp đỡ cuối cùng.
Kết quả Sở Phàm xua tay, chỉ vào con dao găm trên eo hắn nói: “Anh đưa cái đó cho tôi, tôi không quen dùng súng”.
“Đồ thần kinh!”
Trần Văn Vũ bĩu môi rồi ném con dao găm giắt trên eo cho Sở Phàm.
“Tên họ Sở kia, mày không được chết, thù của nhà họ Trần tao còn chưa tính sổ với mày đâu!”, trước khi đi, Trần Văn Vũ chỉ Sở Phàm, trầm giọng nói.
Hắn thật sự không muốn Sở Phàm chết là vì sau chuyện này hắn còn phải tính sổ với Sở Phàm, chứ không phải kiểu mấy nhân vật nam phụ ưỡn ẹo trong phim.
Đương nhiên Sở Phàm cũng không hiểu lầm, anh lập tức gật đầu.
Sau khi nhìn đám người Trần Văn Vũ đi hết, ánh mắt Sở Phàm đanh lại, hơi thở cũng trở nên sắc bén.
Anh hít sâu một hơi, tập trung nội lực vào các giác quan, quan sát động tĩnh xung quanh, nhận ra ba tên sát thủ Điển Ngục kia vẫn ở phía trước, chưa chạy đi đâu.
Sở Phàm vốn còn tưởng ba tên này sẽ thừa cơ lúc nãy chạy trốn.
Xem ra bây giờ anh vẫn đánh giá cao bọn chúng quá.