“Sao, muốn đánh nhau à?”
Từ Khải cười khẩy, ánh mắt thích thú nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm nhún vai, cười nhẹ: “Anh Từ, tôi đến để hòa giải mâu thuẫn mà, nếu là người bên tôi làm sai thì tôi sẽ xin lỗi anh và bồi thường cho anh, chúng ta bỏ qua chuyện này, được chứ?”
“Được thôi, tôi cũng không phải kiểu người ngang ngược”.
Từ Khải cười khà khà, nói: “Cậu để cho cô quản lý kia, cả hai em gái sau lưng cậu nữa, vui chơi với tôi đi? Chỉ cần tôi vui vẻ thì sẽ không truy cứu chuyện này nữa, dù sao cậu cũng là con trai nhà họ Sở danh tiếng thành phố Vân Hải, tôi cũng rất dễ nói chuyện mà phải không?”
Hai em gái mà hắn nói tất nhiên là Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
“Từ Khải, tôi khuyên anh nên có chừng mực thôi!”
Sở Phàm nheo mắt, âm thanh trở nên lạnh lùng hơn, cái tên này tưởng là anh sợ hắn, nên qua đây để nhượng bộ với hắn chắc?
Từ Khải thấy Sở Phàm không đồng ý thì vẻ mặt cũng không hề bất ngờ.
Hắn không có ngu, lúc Sở Phàm cùng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi lên là hắn biết mối quan hệ của ba người rồi. Còn vì sao hắn nói như vậy thì đơn giản là hắn chỉ muốn làm cho Sở Phàm giận dữ mà thôi!
Hơn nữa, hắn đã thành công rồi!
“Nếu không được thì thôi vậy, Kiếm Phong, phá tiếp đi!”, Từ Khải vẫy tay, nói với thái độ không quan tâm.
Người đàn ông tên Kiếm Phong đó liền nhấc một chiếc ghế bên cạnh mình lên rồi ném mạnh về phía bàn ăn!
Thấy bàn thủy tinh sắp bị vỡ, Từ Khải nở nụ cười bình thản, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt hắn đã trở nên đông cứng.
Hắn thấy Sở Phàm vốn đang đứng ở cửa ra vào, giờ đây lại đã đứng bên cạnh Kiếm Phong, chiếc ghế sắp vỡ đang bay giữa chừng thì bị Sở Phàm chặn lại, dù Kiếm Phong có dùng sức cỡ nào thì chiếc ghế cũng chẳng di chuyển thêm được nửa phân.
“Cái gì thế này?!”
Kiếm Phong ngạc nhiên, hơi vận dụng nội lực, muốn áp lại Sở Phàm.
Sở Phàm vô cảm nhìn lại anh ta, khóe miệng hơi nhếch: “Thả đồ xuống, có gì thì từ từ nói”.
Nói xong, Sở Phàm nhẹ nhàng lấy chiếc ghế từ tay của Kiếm Phong rồi đặt xuống bên cạnh.
Lúc này, ánh mắt Kiếm Phong càng trở nên ngạc nhiên hơn. Anh ta không hiểu Sở Phàm đã làm thế nào mà chiếc ghế ban nãy anh ta còn đang cầm chặt mà trong nháy mắt đã bị Sở Phàm lấy qua, nhưng vấn đề là anh ta không cảm nhận được bất kỳ điều gì.
Chính lúc anh ta đang suy nghĩ thì lại cảm nhận được xương cốt mình đau nhức.
Anh ta cúi đầu nhìn thì mới nhận ra năm ngón tay của mình đang bị biến dạng, rõ ràng là `vì ban nãy Sở Phàm cướp lấy ghế nên đã đánh gãy ngón tay anh ta trong chớp mắt. Cũng vì tốc độ quá nhanh nên dây thần kinh cảm giác của anh ta chưa kịp phản ứng.
“Á!!”
Kiếm Phong kêu thảm thiết một tiếng, vì mười ngón tay liên kết với nhau, nên cho dù anh ta có là người luyện võ thì nỗi đau khi năm ngón tay cùng gãy cũng khiến anh ta khó mà chấp nhận nổi.
“Mày muốn chết!!”
Anh ta cắn chặt răng, cho rằng Sở Phàm đã đánh lén mình trong lúc bản thân chưa kịp chuẩn bị. Trong cơn giận giữ, anh ta vung mạnh nắm đấm còn lại ra.
Năm ngón tay của Sở Phàm xòe ra, nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm của Kiếm Phong, rồi mạnh mẽ xoay một cái.
“Rắc rắc…”
Âm thanh gãy xương khiến người ta phải lạnh gáy vang lên.
Cả phần vai trái của anh ta đã bị Sở Phàm vặn xoắn lại.
Mà Kiếm Phong đang kêu gào thảm thiết, mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi không ngừng chảy ra, ướt hết cả tóc.
Sở Phàm cũng không do dự, đạp thẳng vào ngực Kiếm Phong, khiến anh ta bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.
“Anh Từ, giờ anh có thể ngồi xuống và nói chuyện được chưa?”
Sau khi đã quyết xong Kiếm Phong, Sở Phàm quay đầu sang nhìn Từ Khải với ánh mắt ẩn ý và nói.
Nụ cười trên mặt Từ Khải trở nên cứng ngắc, nghe được giọng nói của Sở Phàm thì mới tỉnh táo lại.
Sắc mặt hắn thay đổi, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Lần này coi như xong, nếu có lần sau nữa thì tôi sẽ không dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy nữa đâu!”
Nói xong, Từ Khải vội vàng đi ra khỏi nhà hàng, mặc kệ luôn cả Kiếm Phong.
Sở Phàm cũng không chặn hắn lại.
Nhà họ Từ ở thành phố Vân Hải có thực lực rất mạnh, gần như ngang ngửa với với nhà họ Phùng vào thời kỳ đỉnh cao.
Chỉ đáng tiếc là nhà họ Từ này, ngoại trừ Từ Khải bình thường hay vênh váo ra, thì những người khác trong dòng họ đều rất khiêm tốn.
Điều này làm cho người ngoài không thể hiểu được rõ ràng tình hình nhà họ Từ ra sao. Sở Phàm cũng không quá nắm rõ, nên nếu không phải bất đắc dĩ thì anh cũng không muốn nảy sinh xung đột với Từ Khải làm gì.
Chuyện lần này trên mặt thì là Từ Khải đòi lại công bằng cho bản thân nên mới tới làm loạn, nhưng Sở Phàm cũng nhanh chóng hiểu ra rằng đỏi công bằng là giả, còn mục đích thật sự của Từ Khải chỉ là muốn đến ra oai với anh mà thôi.
Dù sao thời gian này cả thành phố Vân Hải đều chỉ xoay quanh những chuyện liên quan đến Sở Phàm.
Cùng một tầng lớp thanh niên như vậy, Từ Khải là nhân vật lão làng có tiếng ở thành phố Vân Hải nên cũng có chút không phục, vì vậy mới bày ra trò này.
Sau khi đã nghĩ thông mọi chuyện, Sở Phàm đi tới chỗ người quản lý, giao lại mọi chuyện rồi dẫn Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết rời đi.
Mục đích của anh hôm nay là đi cùng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, chuyện này chỉ như là một sự cố nhỏ, giờ đã giải quyết xong thì ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hoàng Phụng đứng ở một góc thấy Sở Phàm định đi, bèn vội vàng đuổi theo thì bị Vương Quyền giữ lại.
“Hoàng Phụng, Hoàng Phụng, em có sao không? Trời ạ, em có biết lúc em rơi xuống, anh đã lo lắng thế nào không hả? Cũng may là em không sao, nếu không anh biết ăn nói sao với ông em nữa!”, Vương Quyền vuốt ngực, bộ mặt tạ ơn trời đất.
Hoàng Phụng chau mày, lạnh lùng nói: “Vương Quyền, ban nãy lúc tôi đánh nhau với tên Kiếm Phong kia thì anh ở đâu?”
Ánh mắt Vương Quyền cứng lại, ú ớ mãi mà chẳng nói được câu nào.
Lúc Hoàng Phụng và Kiếm Phong đánh nhau, anh ta đã vội vàng trốn ở một góc, còn trùm cái khăn trải bàn lên đầu, sợ bị ai phát hiện.
Bây giờ Hoàng Phụng hỏi đến, anh ta nhất thời không biết nên nói thế nào.
Hoàng Phụng lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy tay anh ta ra, lạnh nhạt nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, lúc tôi gặp nguy hiểm, anh lại chẳng giúp gì cho tôi được. So với việc đồng ý sự theo đuổi của anh thì không bằng tôi đi tán cái anh Sở Phàm kia còn hơn, ít nhất lúc tôi rơi xuống thì anh ta cũng đã mặc kệ hiểm nguy mà đỡ lấy tôi”.
“Nếu là anh ở dưới đó, anh có dám đỡ tôi không?”
Cô không hề hỏi Vương Quyền có thể đỡ hay không, mà là hỏi có dám đỡ hay không, tức là cô đã thất vọng tới mức không còn gì để nói với Vương Quyền.
Còn về người đã cứu mạng cô ở nhà xưởng thì chắc chắn càng không phải Vương Quyền. Cô cũng thật ngu ngốc, thế mà lại đi tin lời của cái tên nhát gan này.
Sau khi Hoàng Phụng rời đi, Vương Quyền vẫn đứng yên tại chỗ với sắc mặt khó coi, mãi một lúc lâu sau mới đập mạnh xuống bàn rồi cũng bỏ đi.